Trần Nguyệt Ánh
Biển cạn nhớ, tình anh nhạt nắng Vần thơ em thoả hiệp nỗi buồn Vịn cánh sóng ru chiều mòn mỏi Phút ngược lòng vượt bão ra khơi!
Những đóa mưa đêm
Cuối hạ, những cơn nắng đã nhạt dần, tản mạn đâu đó, không còn đốt chiều đỏ lửa. Thu còn dềnh dàng rong chơi...