Tháng Mười về, nàng thu vẫn còn dùng dằng lưu luyến bên những sợi nắng hao gầy vậy mà bước chân mùa đông đã rón rén len vào khe cửa vương vấn trong những ngọn gió heo may. Tháng Mười ngọt ngào, tháng Mười yêu thương, tháng 10 cũng là tháng sinh của con gái bé bỏng.
Ba mẹ đón con vào một sáng tháng Mười trong tiết trời se se lạnh. Mẹ đã hạnh phúc biết nhường nào khi lần đầu tiên đón trên tay hình hài bé nhỏ, xinh xắn như thiên thần. Con gái mẹ da trắng, mắt to tròn và có đôi bờ mi cong vút. Mỗi lần bế con, nựng nịu con trên tay các cô bác láng giềng vẫn thường trêu rằng: “Mẹ cóc con tiên”. Mẹ chẳng buồn vì điều đó mà ngược lại mẹ thấy thật hạnh phúc. Bởi sự xinh xắn của con được chắt chiu từ những hạt gạo trắng ngần, từ những giọt nước ngọt lành chảy ra từ trong lòng ngọn núi xanh biếc bên hông nhà, từ bầu trời trong veo luôn ríu ran tiếng chim hót mỗi sớm mai. Con là hiện thân của làng quê yên ả, của xứ Mường Hòa Bình xinh đẹp.
Thời gian dần trôi, con như chú chim nhỏ đáng yêu suốt ngày chạy nhảy, líu lo ca hát. Con bụ bẫm và tròn xoe như quả sim chín. Mỗi lần cười đôi mắt cứ híp lại đến nỗi mọi người gọi là “Tít”. Gọi mãi thành quen rồi quên luôn cả cái tên rất đẹp mà ba mẹ đặt cho.
Ngày ngày, niềm hạnh phúc của mẹ là được đón con từ trường trở về, ôm con trong vòng tay, ngắm nhìn niềm vui lấp lánh trong đôi mắt to tròn của con, được hít hà mùi thơm thơ trẻ tỏa ra từ mái tóc hoe vàng như nắng thu ấy.
Rồi con rời xa vòng tay ba mẹ, rời xa ngôi làng nhỏ về nơi phồn hoa học tập. Chẳng có từ nào diễn tả hết nỗi nhớ thương con dồn nén trong lòng mẹ bao tháng năm dài xa cách. Có những chiều đông, mây mù vương khuất núi, mẹ lại nhớ con se sắt. Nhớ nụ cười, nhớ giọng nói của con, nhớ vòng tay nhỏ bé khi con ôm mẹ. Cũng có lúc ý trí không thắng nổi nỗi nhớ cồn cào trong lòng, mẹ lại vượt núi, vượt gió lên trường thăm con, chỉ cần ôm con một chút, ăn với con một bữa cơm là cũng đủ vơi bớt nỗi nhớ thương xa cách, những cồn cào khắc khoải trong lòng mẹ. Thương ba mẹ vất vả, con luôn chăm chỉ học hành. Món quà cho ba mẹ là những tấm giấy khen cứ đầy lên theo năm tháng.
Mười bốn tuổi con gái mẹ đẹp như trăng rằm. Nhưng cũng từ đây, mẹ con mình đã trải qua những tháng ngày sóng gió nhất, khó khăn nhất. Con đổ bệnh đúng vào ngày Lễ Nô en. Đêm Nô en năm ấy, xứ đạo Trí Đức lung linh, sáng rực muôn sắc muôn màu, rộn ràng tiếng nói cười, nhưng ruột gan mẹ như có ai xát muối. Ngoài kia người ta xúng xính váy áo, người ta tay trong tay dạo chơi phố phường còn con gái mẹ lại đang vật lộn chiến đấu với tử thần, với đủ thứ máy móc, dây dợ trên người.
Biết bao đêm mẹ thức cùng con. Biết bao ngày mẹ đau cùng con. Bao tháng năm dài đằng đẵng, mẹ khoác ba lô đồng hành cùng con khắp các bệnh viện. Những đêm nằm gậm giường, những ngày ngủ gà gật nơi ghế đá Bạch Mai, những hạt cơm nhạt thếch nơi viện Quân y 103, mẹ trệu trạo cố nuốt để có sức bên con.
Có những đêm mẹ không dám chợp mắt, mẹ chỉ sợ nếu mẹ thiếp đi con sẽ hóa cánh bồ câu trắng rời bỏ mẹ mà bay đi mất. Có những sớm mai, nơi cổng bệnh viện nhìn những cô bé học trò áo trắng tung tăng đến trường mẹ lại nghĩ đến con đang thiêm thiếp nơi giường bệnh lòng mẹ lại đau đớn vô cùng. Biết bao lần nơi cửa phòng cấp cứu nhìn con nhỏ bé trong nhằng nhịt dây dợ, nước mắt mẹ lại chảy dài, nhạt nhòa.
Mẹ từng ước giá như có thể đánh đổi, mẹ sẵn sàng đổi mạng sống của mình để con được mạnh khỏe. Bao ngày, mẹ nuốt nước mắt vào trong, bước vào phòng bệnh với nụ cười tươi nhất có thể để con gái mẹ yên tâm dưỡng bệnh. Ấy vậy mà có lúc cũng không giấu được con gái mẹ. Không thể nói được, nằm trên giường bệnh con lặng lẽ viết vào tờ giấy trao cho mẹ:
– Mẹ đừng khóc! Nhìn mẹ khóc con đau lắm!
Ông trời đã thử thách niềm tin và sự kiên trì của mẹ con mình thật nghiệt ngã phải không con. Nó đánh đổi bằng gần 10 năm thanh xuân của con và vất vả nhọc nhằn của mẹ.
Khi con người ta trải qua tận cùng khốn khó, tận cùng khổ đau sẽ thấm đủ thế nào là tình người trong nhân gian: có bạc bẽo, có cách xa và cũng không thiếu những sẻ chia ấm áp. Vẫn còn đấy lời nói trầm ấm của những cụ lính già, trước khi ra viện còn cố vét đến đồng tiền cuối cùng trong túi quần túi áo, gom hết chế độ ăn được phát dúi vào tay con với lời động viên:
– Cố lên hai mẹ con nhé!
Vẫn còn văng vẳng lời anh lính trẻ:
– Chị đừng khóc! Cháo em mua rồi. Chị cố ăn uống để còn trông cháu!
Mẹ con mình đã đi qua những năm tháng khó khăn như thế và mẹ luôn nguyện cầu phép mầu sẽ đến với con gái bé bỏng của mẹ. Mẹ luôn tin rằng sự lạc quan, tấm lòng thiện lương sẽ giúp con người ta vượt qua tất cả. Có lẽ ông trời đã nhìn thấy, đã nghe thấy lời nguyện cầu của mẹ. Cuối cùng con gái mẹ cũng chiến thắng tử thần. Con đã dũng cảm vượt qua bệnh tật, vượt qua rất nhiều bạn bè cùng trang lứa, vượt qua các kỳ thi để bước lên bục đón nhận tấm bằng đại học. Giờ đây con đã có một công việc ổn định, một gia đình bé nhỏ nhưng ấm êm. Có lẽ đó là phần thưởng xứng đáng nhất cho bao nỗ lực, cố gắng của mẹ con mình.
Tháng Mười lại về. Tháng Mười ngọt lịm, vàng ươm, thơm lừng giấu trong trái chín. Tháng Mười với những bâng khuâng, vấn vương của ngày cuối thu. Cô gái tháng Mười của mẹ cũng dịu dàng, xinh đẹp như mùa thu vậy. Ngày hôm nay con tròn 25 tuổi. Cái tuổi đủ độ chín, đủ yêu thương, đủ ngọt ngào nhưng với mẹ con vẫn mãi là cô bé con đáng yêu ngày nào. Trải qua bao sóng gió, trải qua bao khó khăn mẹ chỉ mong con luôn bình yên. Mãi mãi là cô bé mùa thu xinh đẹp con nhé!