T

răng mùa thu luôn đẹp! Vẻ đẹp của ánh trăng luôn là những thứ ảo diệu khiến người ta phải nao lòng. Màu của trăng thu vừa dịu dàng vừa lấp lánh. Chẳng thế mà người ta đã luôn có câu: “Nghệ thuật là ánh trăng lừa dối “!

Bởi trăng luôn hào phóng dành tặng cho loài người trên trái đất thứ ánh sáng mộng mị đầy huyễn hoặc. Bao nhiêu niềm yêu thương, khao khát, đợi chờ và nỗi mê đắm của con người đều được ánh trăng chiếu rọi, làm cho nó trở nên lung linh và ảo diệu. Đôi khi con người ta cũng muốn được níu mình vào một ánh trăng đêm!

Vầng trăng sáng ở đâu cũng làm cho không gian nơi ấy huyền ảo và đẹp đẽ hơn. Trăng mùa thu lại càng đẹp khi trời trong xanh hơn và những cơn gió thu mát rười rượi. Trăng đêm thu hạ huyền khi có chút hao gầy, được tỏa sáng trong một cánh rừng mùa thu càng thêm nét hư ảo. Trăng rừng hay là rừng trăng? Vẻ đẹp ấy chắc chắn sẽ ấn tượng và khác biệt! Bởi trăng không chỉ đẹp khi được chiếu rọi trong những không gian rộng lớn của biển khơi mênh mang hay trên những cánh đồng trải dài bất tận. Trăng rừng và rừng trăng vẫn cứ luôn bí ẩn! Trăng sẽ đẹp hơn nhiều trong tiếng thầm thì của cây lá và sự ngân vang âm u của rừng!

Trăng đêm nay có đang đi theo những bước chân của họ, không biết họ có phải là một cặp tình nhân? Hay họ cũng chỉ là tình thân của hai người bạn thơ có nhiều sẻ chia và đồng cảm? Cái tình của những người thơ khi tuổi đã sang thu thật là đặc biệt. Nó vừa dịu dàng lại vừa mãnh liệt, vừa lãng mạn, vừa có chút lãng đãng của sương mù bao phủ nhưng rồi ai cũng hiểu. Ai cũng biết cách để họ sẽ không đi quá xa! Bởi sau những giấc mơ ảo diệu kia, tất cả đều phải quay trở về cùng hiện thực.

Đêm nay, người nhìn trăng có gì u uẩn mà buồn bã? Trăng ở nơi đây đang xiên qua những vòm lá. Trập trùng những ngọn đồi đang nằm thở. Những cánh rừng bạch đàn xa mờ và tối sẫm. Trăng đêm nay không sáng đẹp rờ rỡ như ở tận nơi vùng biển xa. Trăng nơi đây trong cánh rừng đêm có chút ma mị và vẻ đẹp huyền bí! Có lẽ người ta đang nhìn trăng như nó vừa được mọc ra từ trong cánh rừng này.

Thế nên vầng trăng đêm có nét gì gần gũi và huyền bí? Rừng cây vẫn sẫm màu tối đen, gió vẫn âm u và xào xạc tiếng đêm! Những bóng lá xanh mát vẫn trùm xuống bên đời, cả khoảnh sân kia trùm lên một màu đen sẫm. Khi người ta thử nhìn sâu vào trong bóng đêm, những vòm lá chợt xao xác ngân rung. Họ cứ cố thử nhìn mãi xem trong sâu thẳm bóng đêm kia là gì? Màu đêm của trăng ! Một màu ánh sáng mang theo vẻ đẹp của sự huyền bí và thâm u!

Dưới ánh trăng vàng rười rượi của đêm nay, có biết bao nhiêu con người trong nhân gian vẫn đang đau khổ mỗi ngày? Lại có biết bao nhiêu con người vẫn còn đang bươn chải trong kiếm tìm hạnh phúc? Dẫu vẫn biết hạnh phúc thực sự đôi khi thật mong manh. Dẫu cho thế nào thì con người ta vẫn cứ kiêu hãnh mà bước đi và tự tin vào bản thân mình. Bởi hạnh phúc sẽ không chỉ là đích đến! Hạnh phúc không chỉ là những mục tiêu để người ta cố mà giành giật! Hạnh phúc đôi khi thật giản dị như hoa thì thầm nở dưới trăng! Hạnh phúc sẽ đến bất ngờ, ngay cả khi người ta vẫn đang bước đi trên con đường thiên lý! Hạnh phúc chính là một hành trình dài theo suốt của cuộc đời mỗi người!

Trăng đang buông hờ trên vai áo người đàn bà, khi nàng thơ ấy chỉ vừa mới lướt qua. Ngay trên con đường mòn quanh co để rồi dẫn người ta vươn ra phía con đường lớn ngoài xa kia. Trăng lung linh tỏa sáng trên tóc, trên má, trên lưng họ. Trăng nhễ nhại chảy loang thành từng vệt dài trên bờ vai hở của người đàn bà. Một vẻ đẹp của sự liêu trai trong một đêm mùa thu. Họ đang cùng nhau đi dạo dưới trăng đêm, cùng nhau đi trên một đoạn đường! Họ rì rầm trò chuyện.

Những câu chuyện muôn thuở của tình yêu! Chuyện về nỗi niềm yêu thương của những người đàn bà. Thỉnh thoảng nghe trong gió xa có những tiếng cười khúc khích, rồi gió lại chợt trầm xuống bởi tiếng người đàn ông. Họ rì rầm than thở và nắm nhẹ tay nhau. Họ an ủi vỗ về nhau. Họ hiểu, khi người ta đã tự cho phép buông thả mình trong những phút buồn đau nhất cũng là một cách để họ xoa dịu những nỗi đau.

Trăng mỏng hơn và sáng dần lên. Nửa như lung linh mời gọi , nửa như trong ngần e ngại. Nghe trăng đang vỡ vụn trên những tiếng cười của họ. Đồi núi nơi vùng quê Đại Lải trập trùng trong màn đêm bỗng mọc lên những đồi trăng mộng mị đầy hư ảo. Trăng làm họ nhớ về ký ức những của những đồi trăng thiếu nữ ngày xa xưa.

Trăng làm họ nhớ về ký ức của một thời người trai trẻ! Khi người ta vẫn còn non trẻ, người ta cũng dễ mắc sai lầm. Khi người ta còn non trẻ, người ta từng nông nổi nhưng cũng dám mơ ước và đánh đổi nhiều thứ lắm. Mà trăng thì ngàn đời vẫn cứ đẹp như thế, vẫn cứ tròn đầy và vẫn cứ hao khuyết. Trăng vẫn như nhiên chiếu rọi thứ ánh sáng của hạnh phúc và khổ đau suốt từ bao đời nay. Khi con người ta đã đi qua bao nhiêu nỗi đoạn trường và họ từng dám vượt qua những bể khổ của thăng trầm, đến một ngày họ sẽ an nhiên để dừng lại. Như lúc này, chỉ để ngắm nhìn vầng trăng kia và vẻ đẹp đang rờ rỡ tỏa sáng trong rừng đêm và họ vẫn cứ không thôi ngỡ ngàng!

Nơi đây, giữa cánh rừng xanh ngát và hơi thở mát lành của hồ nước xanh rộng mênh mang phía ngoài kia, trăng đang lấp lánh tỏa ra thứ ánh sáng kiêu sa và mơ màng! Thứ ánh sáng ấy vừa u buồn vừa mời gọi ! Một đêm trăng hạ huyền, khi những ánh trăng đang phủ vàng lên khắp những ngọn đồi. Trăng còn mơ màng phủ lên mọi cảnh vật và rừng cây một lớp ánh sáng mỏng tang, một màu vàng dịu nhẹ.

Ánh trăng vừa đủ để ru cho những giấc mơ thăng hoa mà không sợ bị chói gắt. Người ta vốn sợ những thứ ánh sáng chói gắt trong đêm. Bởi khi đêm xuống, sự tĩnh lặng chỉ nên dành để an ủi cho những nỗi cô đơn của con người. Trăng ru giấc đêm cho những cuộc tình thêm nồng nàn!