Dễ mấy ai trong cuộc đời tìm được người Tri kỷ. Cho dù có rảo bước đi tìm cũng càng khó kiếm. Tìm Tri kỷ được cho mình đó là một niềm may, niềm hạnh phúc cho người ấy trong cuộc sống. Phải đi qua bao nhiêu núi trở, biển rộng, sông dài. Phải đi qua bao rộng dài giá buốt mùa đông. Bao nỗi đắng cay của cuộc đời, gian nan, khổ trải. Được. Vui. Mất. Còn, để mới thấy, mới thấu hiểu, tình người Tri kỷ..?
Tôi đã từng hoài nghi hai từ Tri kỷ, ấy là khi còn trẻ. Liệu Tri kỷ có thật ở trên đời này, trong cuộc sống này không, hay chỉ là nhiệm màu cổ tích? Có tình người nào vượt không gian, thời gian? Có tình người nào không cần toan tính trong các giới hạn? Liệu có phải là thứ tình cảm quý giá nhất giữa người với người, không còn khoảng cách, không giới hạn địa vị, giàu sang, thấp hèn, không nhất thiết là trai, hay gái?
Trong cuộc sống, con người ta vốn luôn khát khao có được tình yêu lý tưởng, hay tình Tri kỷ cho mình. Và đâu đó, ở một nơi nào, cũng đang có người rất giống ta, cũng đang khát khao có được điều như vậy. Và ta, liệu đã thực sự là một người lý tưởng, ta đã học, đã tu dưỡng rất nhiều, tâm hồn ta đã trở nên giàu có? Ta giàu lòng nhân ái, đủ tinh tế để cảm nhận mọi điều trong cuộc sống? Biết yêu, thấu hiểu, tâm hồn rộng mở và bao dung? Và liệu Tri kỷ luôn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho nhau, hy sinh vì nhau, luôn nghĩ và nhớ đến nhau với những điều thiêng liêng nhất, luôn đặt nhau trong vị trí trang trọng, nơi trái tim của mình?
Người Tri kỷ, liệu là người hiểu ta, thương ta và bao dung ta theo nghĩa trên cả bạn bè, trên cả vợ chồng và không đòi hỏi bất cứ quyền lợi gì? Sẻ chia, lắng nghe và hỗ trợ, giúp ta, mà không bao giờ một lời phàn nàn?
Sinh thời, bố tôi vốn là người kiệm lời, một người lính chính trực, vì vậy bố rất ít bạn. Trở về đất liền sau đằng đẵng những tháng năm ngoài đảo Trường Sa. khi về, tất cả chỉ vẻn vẹn chiếc ba lô và mấy bộ quân phục Hải quân đã bạc màu vì nắng gió. Bao vất vả lo toan lại dồn hết lên đôi vai gầy của mẹ.
Tôi thấy nỗi buồn trong mắt bố và cả những tiếng thở dài trong đêm của bố, khi các em và mẹ tôi đã ngủ say. Niềm an ủi duy nhất của bố là người bạn già cùng đồng đội luôn kề vai sát cánh, chia sẻ mọi vui buồn, thua thiệt trong cuộc sống. Đôi khi, tôi thấy cả buổi, bố và bác ấy ngồi bên nhau, uống trà và lặng im, như thể chỉ cần có vậy là đã hiểu hết tâm tư của nhau. Ngay cả những lúc họ im lặng, ngồi bên nhau cũng vậy, dù không nói chuyện. Họ hiểu nhau cả trong lặng im, ánh mắt họ vẫn ngời hạnh phúc.
Đến khi tôi chứng kiến người bố yêu quý của mình bị trọng bệnh. Ngày Bố mãi xa dời anh em chúng tôi vào một đêm không trăng sao, đầy mưa gió. Lúc đấy, mẹ, tôi và các em tôi rất buồn, dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn không sao vơi đi nỗi tiếc thương …Và người bạn của bố tôi, bác ấy biết vào buổi sáng sớm. Bác đến, lặng người đi trong giây lát… ngửa mặt lên trời, bác gọi lớn tên bố tôi. Bác giậm chân rất mạnh trên nền sân trước cửa ngôi nhà và ôm mặt khóc như một đứa trẻ… dường như cả sức lực của bác đã dồn cả ra đôi chân đấy.
Nguồn yêu thương cứ chảy tràn ra từ hai khoé mắt của bác, nguồn yêu thương không màu! Và nước mắt tôi cứ thế chảy theo khi chứng kiến bác ấy khóc… khóc người bạn Tri kỷ của mình…không còn nữa… vĩnh viễn không bao giờ còn được gặp lại….Nhưng tôi tin, ở một nơi rất xa bố vẫn luôn nhớ đến bác. Nhớ người bạn Tri kỷ duy nhất, hiểu những thua thiệt của cả đời mình.
Người Tri kỷ cho dù ở rất xa nhau, nhưng người Tri kỷ vẫn cả đời nghĩ về nhau. Ngôn từ với hai người Tri kỷ, có đôi lúc không còn cần thiết, vì người kia chưa nói thì người này đã hiểu. Có những lúc là im lặng, im lặng để hiểu. Trong tình Tri kỷ có tình yêu, tình bạn và tình thân. Tình yêu và tình Tri kỷ chỉ cách nhau một ranh giới mong manh. Đôi khi người ta hi sinh tình yêu để giữ lại tình Tri kỷ.
Trong tình Tri kỷ người ta chấp nhận được cả tính xấu của nhau, bởi xem như là cái xấu của bản thân. Ở bên nhau họ không có khái niệm về thời gian và không gian. Bởi bao nhiêu thời gian cũng là ít và không gian là tràn ngập tình yêu thương. Vợ/ chồng bên nhau cả đời, có lúc vẫn không biết, hiểu người kia yêu gì, thích gì. Hạnh phúc trọn vẹn nhất là khi mình có được một người vợ, cũng chính người ấy là Tri kỷ trong đời. Có người thật đáng tiếc, cả đời cũng không có một người bạn thân chứ đừng nói đến là một Tri kỷ, bởi bản thân họ không biết yêu thương ai khác ngoài bản thân mình.
Đã là con người, dù có thông minh, giỏi giang đến đâu đi chăng nữa, cũng có lúc sẽ thấy đời mệt mỏi, bế tắc, lạc lối. Đấy là lúc ta rất cần tình Tri kỷ. Tri kỷ là điểm tựa, là tinh thần, là chất xúc tác làm mềm, là chất hàn gắn tốt nhất để tiếp cho ta thêm năng lượng.Tri kỷ chẳng khác gì ta, là ta thứ hai, nhưng lại giải toả và giúp ta tránh rắc rối. Chịu đựng được ta mà không bao giờ bước qua ranh giới của tiền tài, địa vị hay tình yêu. Tri kỷ có thể hy sinh vì ta đưa ta lên cho dù người ấy chỉ đứng đằng sau ta, yên lòng nếu như ta được vui vẻ, hạnh phúc.
Tôi xoè tay mình ra và nghĩ… Tri kỷ trên đời này giống như một hạt nước được thả từ trên trời mà khi ta giơ tay ra hứng. Nếu như hạt nước ấy nằm trọn vẹn trong lòng tay ta, hiểu ta như bản thân ta, chấp nhận cả cái xấu của ta, bao dung, thấu hiểu, chia sẻ với ta, thì đó chính là lúc đã khắc tạc vào lòng nhau rồi…Tình Tri kỷ! Tôi khẽ mỉm cười… Tôi và cuộc đời đã mỉm cười với nhau…