Hoàng hôn bật khóc khi ta ngồi nhớ mẹ. Ráng đỏ tím chiều dần ẩn khuất vào đêm… Có hạt mưa giông nào, có giọt nắng gắt nào nhuộm tóc mẹ màu trắng? Có hạt bụi nào, có gian nan nào in hằn nơi nếp mắt mẹ nhăn? Mẹ vẫn ngồi nơi ấy đan một nỗi buồn khắc khoải nhớ mong con.

              Chín tháng mười ngày mẹ mang nặng đẻ đau, dần nuôi con cho tới ngày khôn lớn. Ngoài kia, tiếng gió vẫn vi vu, thoảng đâu đó con luôn nhớ tới lời ru của mẹ. Năm tháng qua đi, từ ngày con chưa gọi sõi tiếng cha, chỉ thấy dáng mẹ gầy từ ngày ấy. Từ khi cha biền biệt khúc quân hành, mang trong mình lời thề Tổ Quốc. Mẹ ơi…Tình mẫu tử tự nhiên phải chăng là thế, tuổi trẻ của mẹ, mẹ đã để chốn nơi nao? Sinh con ra, chính là ngày bắt đầu mẹ chịu nhiều vất vả. Mẹ hiểu con hơn cả bản thân con. Mẹ vừa là cha, vừa là mẹ, cũng là bạn của con. Mẹ luôn dõi theo từng nhịp chân con bước. Mẹ thương con hơn cả bản thân mình.
                               Bởi cha còn biền biệt ngoài đảo xa, những lần về phép chỉ đếm được trên đầu những ngón tay. Con ngõ nhỏ, nơi ngóng đợi bố về, nơi mùa thu Hà Nội đẹp đến say mê, mẹ vẫn run run khắc khoải chờ mong. Nghe thấy mùi hoa sữa nồng thơm lòng đầy trống vắng. Nhìn thấy liễu bên Hồ Gươm xoã tóc, mà nuối tiếc từng sợi thanh xuân của mình cũng đang dần trôi qua…
Nhìn thấy thạch thảo bên thềm nhạt nắng, thấy hoa cúc dịu dàng khởi sắc mà bố vẫn mãi chưa về…Không biết bao nhiêu mùa cứ thế trôi đi, tóc mẹ đã nhuốm thêm nhiều sợi bạc, màu thời gian đã bạc thêm màu, da bố đã sạm đen vì sương gió, vì nắng biển. Gương mặt đã già nua hốc hác đến ngày trở về. Bấy nhiêu năm biền biệt ngoài đảo, những lần về phép chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Thử hỏi có yêu thương nào, có đau xót nào mà so, mà sánh được, có hy sinh nào kể được. Cuối cùng chỉ là những thiệt thòi theo năm cùng tháng tận ở trong lòng. Khi hai người chỉ biết yêu thương nhau mà thôi.
               Nơi sân ga Hàng Cỏ đã chứng kiến, không biết bao lần mẹ vui sướng đón bố trở về và rưng rưng…lại tiễn bố ra đi…Đến khi bố được trở về hẳn thì cũng là lúc mang trong người trọng bệnh. Di chứng của chiến tranh, của sức khỏe, tuổi già, thời gian sống chỉ còn đếm được từng ngày. Tất cả vì Tổ quốc mà cha đã hy sinh tuổi trẻ, sức khỏe, đã cống hiến hết mình.
Nơi bệnh viện Quân Y 108 Hà Nội, vẫn là hai con người ấy tiếp tục viết cho nhau qua những trang giấy, khi bố không thể nghe được nữa, nói được nữa…Trở về đấy…Nằm đấy…Vẫn gửi tình yêu qua những trang viết bằng những dòng chữ run run… Xiêu vẹo… Xót xa! Tôi chứng kiến những gì bố mẹ trao cho nhau những giây phút cuối cùng, khiến tôi phải quay mặt đi khi giấu những giọt lệ đổ ngược vào lòng…
                                 Tình yêu là gì mà chẳng gọi được tên, nỗi nhớ là gì sao chẳng thốt được nên lời! Vắng cha, mẹ dạy con cặn kẽ, cả những điều nhỏ nhất. Dạy con từ thức uống của người lớn, để con thêm hiểu, không tò mò, làm điều dại dột. Tuổi 13, mẹ dẫn con lần đầu đi uống cà phê. Mẹ nói, thức uống của người lớn là thế nghe con, đừng bao giờ nên bắt chước, khi con chưa thực sự trưởng thành.
Mẹ muốn con hiểu được vị đắng thuở ban đầu, luôn cố gắng những ngày sau. Mùi thơm cà phê tuy quyến rũ, nhưng vị đắng để lại bao giờ cũng lâu. Bây giờ đây, mỗi sáng cầm ly cà phê luôn có hình ảnh mẹ với lòng biết ơn vô hạn, cùng với hương thơm cà phê giống như một “điểm tựa” trong tâm hồn.
                               Hơn ba mươi năm có lẻ con xa mẹ, mẹ vẫn âm thầm lo lắng cho con. Để mỗi dịp con về, dù con đã già, mẹ vẫn lặng đêm ngày, xem như hồi con còn nhỏ, lo lắng miếng ăn, từng giấc ngủ cho con.
Ngày ấy …mấy chục năm rồi
Con … cháu tuổi lớn mẹ thời già đi
Mẹ ơi… hạnh phúc là khi
Con còn có mẹ mỗi khi về nhà
Giờ đây mắt mẹ đã nhoà
Thương sao dáng mẹ tuổi già mẹ ơi…
Nhìn thấy nụ cười của mẹ là lòng con hạnh phúc. Nếu có ai hỏi ta rằng, liệu có tình yêu nào tồn tại mãi với thời gian? Ấy là tình yêu bao la của mẹ, yêu thương con hơn bản thân mình. Đón con ở sân ga mỗi lần trở về thăm mẹ. Bàn tay run run mẹ nắm chặt lấy tay, như thể để tuột tay sợ con mình lạc mất.
“ Con dẫu lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con…”
                                 Ta muốn trân trọng từng phút, từng giây khi được ở bên mẹ, ta đang hạnh phúc, đang quen mẹ ở bên mình, ta chỉ muốn mẹ được vui, luôn nở nụ cười…Bởi sẽ có ngày mẹ…ra đi mãi mãi…
               Nhớ thu qua vẽ dáng mẹ ngồi bên thềm nhạt nắng,lá vương đầy, phố xá nhuốm màu mây. Tâm tư mẹ trĩu nặng trong lòng. Gió heo may càng khua sâu vào nỗi nhớ…Bao mong mỏi, nỗi hao gầy nhớ con trong mắt mẹ, khắc khoải phủ lên tóc mẹ màu trắng. Ta muốn cất lời ca tha thiết về mẹ trong bóng chiều hoàng hôn…Ta muốn vẽ lên nền trời ba từ “mẹ yêu dấu” như thể là mẹ sẽ mãi ở bên ta. Và hoàng hôn bật khóc trong tôi…