Đêm. Chợt tỉnh giấc giữa khuya khi cơn mưa ạt ào trút xuống. Những âm thanh quen thuộc dội lên mái nhà, lúc khoan lúc nhặt, lúc mau lúc thưa, lúc ầm ào lúc lộp độp, lúc tí tách lúc long tong… Tiếng mưa rơi giữa đêm gợi về bao nhiêu là bao nhiêu những tháng ngày…
Tiếng mưa rơi gợi ra một khu vườn mùa hè cỏ cây xanh mướt mải, có đám trẻ lấy lá chuối dựng thành túp lều nhỏ góc vườn, rồi bày ra biết bao trò chơi trong cái túp lều ấy. Say sưa đến độ mưa bất ngờ đổ xuống, không kịp chạy vào nhà, thế là chỗ chơi thành chỗ trú mưa. Cả đám chen chúc níu vào nhau cho khỏi ướt, ngước những đôi mắt trong veo ngây thơ nhìn trời rồi cất lên bài đồng dao: “Lạy trời mưa xuống/Lấy nước tôi uống/Lấy ruộng tôi cày/Lấy bát cơm đầy/Lấy rơm đun bếp…”. Bài đồng dao mấy chục câu, đọc đi đọc lại thì trời cũng dứt mưa, mưa mùa hè, đổ xuống nhanh rồi tạnh cũng nhanh. Cho đến lúc chỉ còn những tiếng lộp độp, rồi tí tách nhỏ dần trên những tàu lá chuối thì ai về nhà nấy.
Tiếng mưa rơi gợi về một dòng sông nhỏ, dòng sông hiền hòa uốn lượn ngay trước mặt nhà. Mỗi sớm mai thức dậy, mở cửa đã thấy gió sông phả vào mình mát rượi. Những buổi mưa ngồi bên cửa sổ nhìn ra sông, những hạt mưa rơi xuống tạo thành vô số những vòng tròn giao vào nhau trên mặt nước. Trong âm thanh của mưa, lẫn vào cả tiếng gõ nhịp mạn thuyền lốc cốc của người đánh lưới tảo tần mưu sinh trên sông nước. Sông đem nước tưới mát mùa màng, sông cho cá tôm nuôi những đứa trẻ lớn khôn. Mưa đổ xuống cho sông đầy thêm nước, rồi nước đọng lại trên những đám mây lại làm thành mưa đổ xuống lòng sông. Vòng đời của một giọt nước là một vòng tuần hoàn khép kín của sự tận hiến, hết mình, đầy đặn và thủy chung đến tận cùng như thế.
Tiếng mưa rơi gợi về một bếp lửa ấm áp, vài củ khoai vùi trong than đỏ thơm lừng, bẻ đôi củ khoai còn ứa ra những giọt mật ngọt lành. Những đêm mưa như thế thường được ngồi hóng mẹ kể chuyện. Từ truyện thơ Lục Vân Tiên đánh cướp, đến những câu chuyện cổ, chuyện gì cũng ly kì hấp dẫn. Mẹ kể đến khi chúng tôi lăn ra ngủ bên ổ rơm, chỉ còn tiếng mưa tí tách nhịp từng giọt đều đều rơi xuống từ mái gianh ẩm mục. Mái gianh nơi những giọt nước mưa đang nhịp đều nhỏ xuống ấy là nơi chôn nhúm rau khi chúng tôi cất tiếng khóc chào đời. Mẹ bảo làm như vậy cho trẻ con dễ nuôi, mai này lớn lên, cuộc đời được hanh thông, mát mẻ. Cho đến bây giờ, những đêm khuya chợt tỉnh giấc giữa tiếng mưa, bao giờ tôi cũng nhớ đến thắt lòng cái tiếng nhịp giọt gianh long tong rất nhẹ dội vào những đêm mưa ngày cũ…
Pleiku của tôi mỗi năm có đến 6 tháng mưa, mưa đã cùng tôi lớn lên, cùng tôi yêu thương gắn bó với xứ bazan này. Người xứ khác thật khó lòng tin nổi rằng mùa mưa ở đây, không có khái niệm “cơn mưa”, chỉ có những đợt mưa kéo dài từ ngày này sang ngày khác, từ tuần này sang tuần khác, tháng này qua tháng khác. Mùa mưa đến, đất đai cây cối ẩm ướt đem theo sương mù về. Những buổi sớm mù trắng sương mai, đi trong làn sương sũng nước ảo hoặc, thấy lòng dâng lên cảm giác như chạm vào điều mong manh đẹp đẽ nào đó từ rất xa xưa.
Thỉnh thoảng, tôi xa Pleiku vài hôm, chợt thức giấc giữa khuya bởi một cơn mưa bất ngờ đổ xuống đêm, thấy nhớ Pleiku vô cùng. Hiểu rằng Pleiku luôn ẩn trú trong lòng tôi từ những điều rất nhỏ, ngay cả một thứ âm thanh bình dị có khi ít người để ý như tiếng mưa rơi. Vậy mà, tiếng mưa ấy đã gọi tôi dậy giữa khuya không biết đã bao đêm, gợi trong lòng tôi không biết bao điều, để tôi thêm yêu mảnh đất mà tôi đang sống. Tiếng mưa rơi ấy trong tôi chính là Pleiku, nơi không chỉ có mái ấm, có người đợi tôi trở về, mà còn là cuộc sống, là khắc khoải nhớ thương luôn thường trực, là lời nhắc đi xa để thấy lòng luôn mong ngóng quay về. Và dù ở xa đến đâu, tôi cũng luôn mong ngóng trở về với Pleiku, nhất là trong một đêm mưa lắc rắc…