Mùa thu, rồi cũng sẽ quay về – nhất định thế thôi. Khi con người biết chờ đợi và luôn có trong lòng nỗi nhớ…Thu nhé! Lòng ta vẫn luôn ngỏ cửa …
Buổi chiều tắt nắng, tôi chầm chậm đạp xe rẽ vào con đường nhỏ trước hồ Quan Thúng. Bất chợt, thoảng một làn hương hoa sữa. Cảm giác gặp lại sao mà vừa gần gũi, vừa xa xôi đến thế.
Hơn một năm rồi …Mùi hương ấy như được gói kín ,từ thuở nào dành chỉ để tặng riêng tôi. Nồng nàn chờ nhịp bước chân quen khe khẽ, hương hoa len lỏi vào khí trời thanh tịnh làm cho dấu ấn từng vạt nắng gắt gỏng của những ngày cuối mùa trở nên dịu dàng hơn.Ý niệm về thời gian trong tôi bừng lên đột ngột xen với niềm tiếc nuối: Ừ nhỉ, thu đã sắp xa rồi…
Hoa sữa nở lúc cuối thu khi trời bắt đầu se lạnh. Hoa như nàng con gái trinh nguyên đan chiếc khăn choàng trắng mềm mại tặng người tri kỉ, mong níu giữ bước chân mùa thu bằng mùi hương ngọt ngào quyến rũ, để đam mê lãng quên cả lối về…
Ngoài bốn mươi, chênh chao giữa bao sóng gió cuộc đời, nhưng giấc mơ con con của tôi vẫn thường quay trở về ngôi nhà ngày xưa. Khi chiều nhập nhoạng, đàn vạng chao qua chao lại giữa hoàng hôn. Thảng thốt tiếng chim tử quy gọi bạn lạc giọng trong những bụi le sau nhà. Sương chiều buông nhanh trên bóng cây đen sẫm đứng im phăng phắc trước sân, mang ướp cả vào không gian cái lành lạnh cuối thu.
Tôi nhớ bố tôi thường ngồi ở bậc thềm pha một ấm trà hoa sói, nhấp từng ngụm nhỏ, ngước mắt nhìn những chấm đen chấp chới của đàn chim di cư vội vã bay nốt chặng hành trình về phương Nam trước khi gió Bắc tràn về. Bố tôi cũng trầm ngâm nghĩ về đời người rong ruổi đó đây, chỉ khác là dẫu mưa dẫu nắng, ấm áp hay lạnh giá con người không thể thoắt đi, thoắt ở. Bố đang tính lợp lại mái bếp thủng lỗ chỗ xong trước mùa đông. Khói từ bếp mẹ đang đun lá khô tỏa ra màu trắng nhạt, hòa với sương chiều mê ảo làm tôi như bước lạc vào trong cổ tích, in dấu vào tâm trí thành những hoài niệm đôi lúc lại trở về…
Tôi khắc khoải nhớ con ngõ nhỏ dẫn vào nhà tôi, lác đác mấy chiếc lá mít nửa đỏ nửa vàng nghiêng nghiêng trên mặt đất nện chờ tiếng chổi loẹt xoẹt. Căn nhà nhỏ của gia đinh tôi nằm giữa đồi cây, xa xa trước mặt là biển với những ngọn núi lô xô lòng vịnh Bái Tử Long. Tôi đã từng ước muốn mình sẽ trở thành họa sĩ để lưu lại khoảnh khắc diệu kì của thiên nhiên đang làm hồn run rảy. Nhưng rồi tất cả những nét vẽ nguệch ngoạc trên tấm toan không thể níu lại mùa đang thẳm xanh từ lòng núi, lòng biển, lòng người…
Mùa thu ấy mang theo nắng vàng rực rỡ cùng những đám mây trắng vắt ngang nền trời trong suốt tưởng có thể nhìn xuyên ra ngoài trái đất. Anh đến – nắm tay tôi đi suốt dọc mùa thu về miền Quan họ. Tôi và anh đứng trên bờ đê sông Cầu. Gió thổi mơn man đưa mùi hoa dại lướt trên mái tóc. Nước sông trong xanh nhìn thấy cả đàn cá mài mại rỉa mấy quả ổi nhà ai chín mòm mõm rụng nổi lập lờ trên mặt nước.
Những bãi dâu san sát nhau, chỉ còn cành khẳng khiu, thấp thoáng vài chiếc lá vàng sót lại như để thiên hạ biết thu đã sắp qua rồi. Giọng anh nói ấm áp bên tôi như hơi thở của mùa thu đang da diết khi chúng tôi ngồi bên nhau dưới ánh trăng suông bàng bạc. Bản tình ca réo rắt những nốt trầm buông xuống đám cỏ xanh. Không một lời hứa hẹn, chỉ có ánh mắt nhìn mê hoặc muốn cuốn ai vào từng khoảnh khắc để rồi suốt một đời vẫn bâng khuâng khi găp lại ánh nhìn xưa cũ.
Cũng như hoa sữa ngọt ngào đến thế chẳng giữ nổi mùa thu. Trong tôi tất cả giờ chỉ còn là hoài niệm. Thu đang bước từng bước cuối, dùng dằng không nỡ rời xa chốn cũ. Nhưng rồi sẽ phải chia tay dẫu nhiều tiếc nuối. Ở nơi nào đó bên kia bán cầu bầu trời, mặt đất cũng đang xốn xang ngóng thu về.
Đời người rồi cũng đến những tháng ngày thu sau cành xanh lá thắm. Biết chẳng níu giữ nổi mãi yêu thương khi nó qua đi nhưng người ta luôn mong nó nhất định sẽ trở lại bằng niềm hi vọng. Mùa thu, rồi cũng sẽ quay về – nhất định thế thôi. Khi con người biết chờ đợi và luôn có trong lòng nỗi nhớ…Thu nhé! Lòng ta vẫn luôn ngỏ cửa …