Bây giờ là tháng Tám! Tháng Tám, mùa Thu về gõ cửa trái tim tôi bằng cơn mưa lất phất bay bay, bằng màu nắng nhạt buồn giăng giăng khắp phố, bằng chút gió hây hây, se sẽ mát lạnh làn da, bằng tiếng xạc xào chân ai đi trên lá, và đêm đêm trăng treo lững lờ một nửa. Một nửa của trời thu dìu dịu, man mác buồn để lòng người bỗng cảm thấy chông chênh.

Mùa Thu về! Cái oi ả của nắng hè biệt tăm trốn mất, cơn gió thu lùa qua mát dịu, những chú ve lẩn mình quên tiếng hát, nhường khoảng không bầy chim se sẻ ríu rít mỗi sáng chiều, bên mái nhà rúc rích lũ chim vui, rồi xòe rộng cánh tung bay giữa trời thu tản mác… Thu cởi áo Hạ vàng rực, oi ả xếp gọn vào góc mùa cũ đã qua, khoác lên mình sắc áo màu thiên thanh.

Bức tranh thiên nhiên khẽ khàng, lãng đãng được điểm tô bởi màu nắng mỏng tang, hoang mang đi lạc trong những tán cây, vòm lá, những con đường ngoằn ngoèo, ngoặt rẽ, lác đác lá vàng rơi. Mây từng đám, từng đám đa hình thù lững thững trôi ngang, cợt đùa nhau trên những tòa nhà cao chót vót. Thu nhuộm màu long lanh qua từng ô cửa sổ, quyện lớp sương thu mỏng mảnh vào nắng mai.

Thu đẩy đưa đất trời cuộn trôi qua bao dòng chảy thời gian mà Thu hoài chưa luống tuổi. Thu cứ phả cái đẹp lung linh, vô tận, ngút ngàn vào tranh ảnh của bao lớp họa sĩ xưa nay. Thu cuốn xào xạc lá vàng vào cõi hồng hoang. Thu mơn trớn những cung bậc cảm xúc, tạo hiệu ứng âm thanh dạt dào lên thi ca từ muôn thuở. Thu se sắt ngậm ngùi một nỗi ưu tư từ thuở xưa đẩu đâu đến mãi tận bây giờ,… Và đến bao lâu nữa Thu mới thôi khắc khoải, Thu ơi?!!!
Tháng Tám mùa Thu. Thu về theo tháng Tám. Cảm xúc cũng dập dềnh trôi mãi theo Thu. Nhưng ngộ lắm! Sài Gòn muốn giấu mùa Thu đi. Sài Gòn vờ hiện mình chỉ hai mùa mưa nắng. Mặc kệ Sài Gòn cố giấu Thu vào những cơn mưa chiều giăng kín phố. Nhưng Sài Gòn sao cản được lòng người khắc khoải chờ Thu sang. Ai cũng biết rằng Thu đã gõ cửa, ghé thăm. Thu thoáng buồn nhưng có sao đâu. Dẫu thế nào tôi cũng yêu mùa Thu. Tôi yêu mùa Thu với màu nắng thanh thanh pha chút rực rỡ của vạn vật hắt vào, dịu dàng, quyến rũ.

Nắng óng ánh quấn quanh người như màng kén bọc lấy sâu non. Tự hỏi lòng: Có khi nào một ngày rong ruổi trong lớp nắng mỏng bao quanh, lòng người cũng mọc cánh rồi tung bay? Tôi yêu những con đường quen thuộc ngày ngày lại qua. Ở nơi đó hai bên đường có hàng me lả tả lớp lớp lá bay, phủ rợp lòng đường những chiếc lá vàng rơi. Thoảng vô tình vài chiếc vương lên tóc, tôi mang về khắc ghi kỷ niệm lên giấy trắng, ép cẩn thận nỗi nhờ vào từng trang.

Nhiều mùa Thu sau hay nhiều năm sau nữa lật giở lại, mùa cũ sẽ ùa về, hoài niệm mãi khắc khoải lòng tôi. Tôi yêu gió thu mát lạnh mơn man trên da thịt. Mỗi độ Thu về cơn gió lạnh hơn, se sắt hơn đủ để lòng chùng lại dăm ba phút, thả nhớ nhung trôi về tháng ngày xưa cũ. Thuở thanh xuân tràn đầy mộng tưởng. Thuở ấy, chiều, lãng đãng tay trong tay dạo phố phường, nô giỡn, vốc từng nắm lá me tung rợp tóc mây nhau, vọng tiếng cười giòn tan đất trời.

Tôi yêu cả quán cà phê đã cũ nơi góc phố nào năm xưa. Chỗ góc bàn lẩn khuất tôi thả mình lê đễnh lãng du, nhìn ngắm dòng người lại qua trên phố thầm tưởng tượng đời người như những chiếc đồng hồ cát trôi nổi bồng bềnh giữa khoảng không, với mỗi chiếc có lượng cát bên trong mỗi khác. Cát cứ chảy từ từ mô phỏng thời gian trôi… Một năm, năm năm, mười năm, ba mươi năm, sáu mươi năm…., cho đến hết. Và cuộc đời kết thúc khi cát đã chảy xong! Tôi mơ màng thấy những lo toan của lòng người trong hình thù nhiều đám mây trôi. Mây trôi mãi, trôi mãi về phía cuối chân trời. Không ai biết chân trời nơi đâu hết. Chẳng bao giờ mây dừng lại, loay hoay kiếm tìm một cái gì đó để neo mây… Buông lặng im, thất vọng vào không gian!

Chẳng có chiếc neo nào neo được mây lại giữa trời kia. Vậy ta lấy gì neo lại những lo toan đời người? Nghĩ đến đây, rùng mình tôi nép vào tường như chạy trốn, để bình yên. Nếu là con ốc, tôi sẽ co mình vào lớp vỏ trốn cuộc đời, trốn biệt những lo toan.
Tôi chẳng biết vì đâu mà Thu luôn gợi trăn trở cõi lòng tôi, nên mỗi khi Thu về tôi thích nghe Bằng Kiều hát “Mùa Thu chết”. Giọng hát của nam ca sĩ trong veo, vút lên ngân nga: Mùa Thu đã chết anh nhớ cho/Mùa Thu đã chết anh nhớ cho/Mùa Thu đã chết anh nhớ cho…o..o.! Câu hát cứ lặp lại da diết, ru tôi theo từng cung bậc cảm xúc, để tôi ngồi lặng lẽ, ngắm mùa Thu, trượt dài theo thời gian. Ôi, tháng Tám mùa Thu, tâm tư chập chờn phiêu diêu như kẻ chờn vờn trong giấc ngủ không sâu, lâng lâng, nửa tỉnh, nửa mê.

Sáng sớm nay, một sớm mùa Thu, dạo bước lang thang công viên, tôi nhặt được một chiếc lá vàng ươm có năm cánh như hình ngôi sao. Đưa mắt lúng liếng kiếm tìm thêm nữa trên những tán cây cao, môi cong cong nở một nụ cười. Tôi thấy lòng vui sướng lạ. Vui sướng như mình vừa nhặt được một báu vật của thời gian. Bầu trời trong veo. Đáy mắt trong veo. Nụ cười trong veo. Đâu đó bên trong những tòa nhà quanh đây giấc ngủ ai kia cũng trong veo…. Khẽ lẩm nhẩm đọc hai câu thơ học lỏm thời sinh viên mà tôi không nhớ tên tác giả:
“Sớm nào cũng mưa cho em mơ ngủ muộn.
Thu ngũ sắc về, bong bóng có đưa nhanh”
Mặc ai còn say sưa giấc ngủ muộn, tôi sẽ thức mình trở dậy thật sớm, dạo bước vòng quanh nhìn ngắm mùa Thu sang. Tháng Tám mùa Thu, mùa Thu của riêng tôi.