Hãy yêu tất cả sắc màu xung quanh bạn khi đôi mắt bạn còn sáng, khi lòng bạn đang trong…Và nếu có thể hãy kiến tạo cho mình những ô cửa sổ đẹp nhất.

Sắc màu

Căn gác nhỏ đựng đầy những bình yên. Có những ngày nằm im nghe chim hót. Mảnh mây xám tỏa ưu tư gì bên ngoài khung cửa. Để mùa dâng gió thổi buốt mưa buồn. Cánh hoa nhài trắng tinh tỏa hương thơm diệu vợi, từ radio, một giọng ca điêu luyện đang thổn thức ” sắc mầu”. Giai điệu mượt mà, chậm rãi khi trầm khi bổng, khi nhanh khi chậm như nhịp điệu của cuộc sống. Ừ sắc màu, đôi lần tôi gặp câu hỏi : bạn thích nhất màu gì? và câu trả lời tùy theo tâm trạng,khi vàng, khi xanh, khi hồng, khi tím.

Ai đó bảo tôi màu mè. Ừ, đúng rồi, để tôi kể bạn nhé! Tôi yêu màu xanh, bởi đơn giản thiên nhiên sao gần gũi! Cỏ cây, hoa lá, bầu trời, mặt biển… Làm sao sống mà thiếu được! Tôi yêu màu đỏ-màu son môi tươi thắm cho một ngày cuối đông âu sầu buồn. Tôi yêu màu tím của những buổi lòng hoang hoải. Đi bộ lang thang trong gió, chợt bắt gặp vài cụm hoa súng tím biếc dưới mặt hồ. Bên đường, violet chào xuân trong vườn nhà ai đó. Tôi yêu màu vàng, niềm vui dâng tràn trong tiếng cười nói ríu rít của cô bé 3 tuổi khi được mẹ mua cho chiếc váy mới màu tươi sáng như hoa mặt trời.

Tôi yêu màu nâu,màu mắt ai, hiền lành, ấm áp. Khi còn rất trẻ,bạn không thể hiểu giá trị của màu đen. Cho đến khi mây bay qua tóc. Cho đến khi mây phủ trắng trên đầu mẹ cha. Hãy yêu tất cả sắc màu xung quanh bạn khi đôi mắt bạn còn sáng, khi lòng bạn đang trong…

Những ô cửa sổ

Căn gác xép áp mái trong căn nhà cũ có một ô cửa sổ bằng gỗ xoan đào khá rộng. Từ phía trong nhìn ra ngoài là khoảng không thoáng đãng, có một cô bé thường ngồi ngắm trăng sao vào những đêm mùa hè trong văn vắt, mặc ngoài kia lũ trẻ cùng lứa đang nô đùa, chạy nhảy. Cô thích im lặng sống trong thế giới tưởng tượng của riêng mình.

Những cuốn sách đông tây kim cổ, những truyện cổ tích, truyện phiêu lưu đưa cô đi rất xa, thậm chí cả vào miền trăng sao huyền bí. Những mùa Ngâu triền miên , gió mang hơi lạnh của mưa khẽ lay tấm rèm ô cửa nhỏ, cô co ro trong ánh đèn điện đỏ ngồi học bài hoặc lại đọc truyện trong tiếng mưa rả rích rả rích. Mùa đông , chăn bông ấm áp càng ủ mình trong hạnh phúc của thế giới riêng mà bốn phía ngập tràn sách báo, và ô cửa sổ cũng là một bí mật riêng tư những lúc cô thả hồn đón gió đón mây.

Hôm nào trời trong mây đẹp, từng lớp mây bồng bềnh chậm rãi biến ảo thành những hình thù thú vị do cô tưởng tượng ra. Vài chiếc lá trên thân leo của cây vạn liên thanh còi cọc cũng xanh mướt mải lơ lửng trong không gian nhỏ bé. Đó, một góc nhỏ của tuổi thơ tôi xanh tươi.

Đến giờ, theo thói quen, đi đường, tôi hay để ý đến những ô cửa sổ. Có ô cửa mở ra thấy hoa lá tươi xanh, chim hót rộn ràng. Có ô cửa mở ra thấy cằn khô, héo úa. Có ô cửa mở ra là cả một trời mênh mông, thoáng đãng. Có ô cửa mở ra thấy chật chội, khó thở. Và con người, trong thế giới nội tâm sâu thẳm, khôn cùng, có bao nhiêu ô cửa sổ?

Ô cửa nào mở ra nỗi cô đơn?
Ô cửa nào là niềm vui, hạnh phúc?
Ô cửa nào là buồn đau, xa xót?
Ô cửa nào là trống rỗng, chông chênh?
Ô cửa nào mở ra chân trời mơ ước?
Ô cửa nào mở ra những kí ức đẹp tươi?
Ô cửa nào mở ra là những bất hạnh phận người?…
Và còn nữa, những ô cửa bí mật. 

Còn bạn, bạn có biết mình có bao nhiêu ô cửa không? Hãy yêu tất cả sắc màu xung quanh bạn khi đôi mắt bạn còn sáng, khi lòng bạn đang trong… Và nếu có thể hãy kiến tạo cho mình những ô cửa sổ đẹp nhất.