Quên

    Ảnh: Herriest

    ” Sự giả dối đang gặm rách loài người ! “
                           Đã lâu lắm rồi anh từng nói như vậy, phải không?

                     Em vừa đi qua những ngày cái bụng không biết đói, cái miệng không biết khát, những đêm đôi mắt quên không biết ngủ, những ban mai bầy chim quên không về hót trên tán sưa trắng trước nhà và cả những chiều mới chớm hạ mà bầu trời đã chứa đầy điện tích, mây quên không trong veo…

    Lạc vào tai em câu nói ai đó vừa thốt : “Sao mãi không mưa nhỉ ! Ngột ngạt quá rồi !”
    Em ra đường, trầm mình vào mùi hương dành dành lan tỏa. Những bông hoa dành dành hôm nay gầy hơn những bông hoa dành dành hôm đó.

    – Hôm nay đi hái sớm thế con?
    – Dạ.

    Mang theo nụ cười trìu mến của bác chủ nhà, mẹ của một trong ba đứa bạn thân từ thuở thiếu thời, đem chùm hoa mà bác mặc định chỉ dành cho riêng em, lên Cảng. Bến Cảng hôm nay vắng hơn hôm đó, phần vì không phải giờ cano cập bến, phần vì người ta đã bớt đi du lịch bởi những ngày nghỉ lễ đã hết rồi…

    Ngồi vào chiếc ghế đá có thể hôm đó anh đã ngồi, đặt những bông dành dành bên cạnh.
    Dòng suy nghĩ trưa qua, tối qua chạy ngang đầu em trở lại.
    Và…
    Nước mắt em lại đổ.

    Em về đây !

    Em về để gục đầu vào lòng mẹ, nói với mẹ lời xin lỗi, rằng con đã sai, con đã thôi ấp ủ giấc mơ một ngày xúc bàn chân vào dải cát non trên bờ sông, kệ những cánh cỏ may trên triền đê đó cắm vào gấu áo, rằng con đã nhận ra con thật sự không phải là người mang lại cho người đó cũng như người đó không phải là người mang đến cho con niềm hạnh phúc!

     

             Em sẽ cố không để mình giằng xé trong yêu thương và hãi sợ, sẽ cố không cúi mặt, không lí nhí như lúc thưa với mẹ về anh đêm đó nữa, sẽ để mẹ vỗ về, thấm hộ những dòng buồn len lỏi trong kẽ tay và tuyệt đối không để chúng ngấm ướt vai áo anh như hôm nao….

    Anh hãy an tâm!

    Em sẽ ép mình ăn thêm, ngủ đủ như anh nhắn hôm qua, lúc em đi Đảo Ngọc, sẽ dần thôi nhớ về anh, từ bỏ thói quen nghía sang khung cửa nhỏ để cạm rạm, thôi không dõi theo anh, cũng ý thức được những vần thơ em viết ra từ nay sẽ thôi không còn vì anh, cho anh nữa.

                                                 Em cũng sẽ dặn mình thôi ghép tóc vào vai anh, không dành vòng ôm từ phía sau cho anh, thôi để cho anh ấp những ngón tay mình lên đôi bàn tay bé nhỏ, thôi áp má vào lưng anh, khép mắt lại để nghe tim anh dồn đổ.. bởi vì con tim đó, em biết đã thôi không lạc chỗ bởi em nữa rồi…

    Trời chuyển rồi kìa, có lẽ chỉ lúc nữa sẽ mưa thôi.
    Mưa sẽ tưới mềm thảm cỏ, lọc sạch bầu không khí, súc rửa những tội lỗi.
    Sau mưa trời sẽ lại trong veo, bầy chim sẽ lại lích chích trên tán lá sưa hôm nao, lao xao hót.

    Nhưng mà anh ạ!

    Em tin mưa dù lớn thế nào cũng không xóa mờ được dấu chân anh đã mấy bận ngang qua, mấy lần ngang lại trước nhà em đêm đó. Và em biết, sau này, mỗi đêm mưa hay mỗi chiều gió đổ, em cũng sẽ không quên bắt chước anh băng ra, dúi đầu vào phố, trầm mình vào hỗn độn ngả nghiêng đang quăng xuống, ngậm một miếng gió, cho dù miếng gió đó có lẫn vài hạt bụị và mang màu của một đám mây giông …

    Cảm ơn vì đã buông tay em, đã trả đôi bàn tay cho em.
    Cảm ơn vì đã từng yêu em hơn cả bản thân mình,
    Cảm ơn vì đã để em biết anh sẽ không sao, sẽ sớm quên em và sớm tìm được cho mình điểm đăt chính xác của trái tim..

    Nhưng kìa…
    Trời thôi trở !
    Mây thôi vần vũ !
    Nắng lại đã chang chang !!!

    Bên kia, bên nhà đối diện, sau ô cửa, thằng cu mà em vẫn kể anh nghe lại đang khanh khách cười, hai bàn tay bé nhỏ lại cố cầm chặt hai tai của ông nó, vặt vẹo, nô, quên cả oi bức!

    Ông trời

                   mới đó

                   mà đã quên mưa rồi,

                                       anh ạ !!!