Đêm ấy váy sa tanh tím nhẹ, thoảng hương hoa hồng quyến rũ, con gấu bông ấm ức vì bị nằm cuối giường. Chị ấm mềm trong tay anh…Và cũng chẳng biết tự lúc nào những đêm anh vắng nhà chị lại hay nhắn tin cho thiếu phụ ấy. Chẳng biết bây giờ ớt có còn.
Chiều nay đông sang. Tím khăn san và nước hoa dìu dịu. Chị ngắm ảnh cưới của mình và mỉm cười hát vu vơ…Chị biết đêm nay anh sẽ về bởi gần tháng nay chị thiếu hơi chồng. Váy sa tanh màu ngọc lục buông chùng gót, áo len trắng khoác hờ hững trên vai. Mái tóc thề buông lơi như thiếu nữ. Chị mỉm cười xoay giày cao gót một vòng trước gương tự hài lòng. Chị lúc nào cũng xinh đẹp trong mắt anh. Và chị cũng hay hấm hứ, ấm ức khi đi cùng chồng mà ai đó hay nhìn anh. Nói trộm vía vì anh đẹp trai lắm cơ!
Đêm nồng nàn hoa sữa. Chị co mình vì lạnh và chờ đợi. Nhạc không lời da diết. Bài ca không tên số 2 lênh đênh buồn như hội ngộ và chia xa. Phiêu lãng trên cánh đồng đầy gió. Giọt nhạc buồn như tiếng gõ của thời gian, gõ vào tim chị…Háo hức, ngóng đợi nhưng mệt mỏi cũng xen vào…
Thạch sùng ném lưỡi vào đêm…
Hoa sữa vẫn nồng nàn.
Anh về thoảng mùi men rượu, dịu dàng ôm vợ. Có chút gì xa vắng trong ánh nhìn và vòng tay. Chị giật mình thảng thốt. Điều gì đã xảy ra với anh? Cảm giác háo hức ngóng chồng chợt rã rời khi máy điện thoại của anh réo rắt tin nhắn- Tin nhắn lúc nửa đêm.
Buông vội khỏi vòng tay chồng chị xoay người quay ngoắt vào trong, nước mắt thi nhau chảy như suối, bao uẩn ức cứ thế tuôn trào. Anh bối rối thở dài vòng tay ôm vợ. Chị bật dậy chân trần bước xuống nền đá lạnh chạy sang phòng bên. Đêm màu hồng biến thành đêm nước mắt! Chiến tranh lạnh bùng nổ.
Đêm lê thê, hoang hoải tuyệt vọng và xót xa. Chị đau đớn hờn tủi. Anh câm nín buồn bã. Sáng nay con họa mi không véo von trong lồng son trước hiên nhà khi mỗi lần chị cho ăn. Nó lặng lẽ nhìn anh cảnh giác như tuyên chiến giúp bà chủ. Chị vẫn xinh đẹp trong váy áo nhưng cặp kính đen thì choán cả khuôn mặt che đôi mắt sưng mọng đêm qua. Bải hoải dắt xe ra khỏi cổng không nhìn chồng dù nửa ánh mắt.
Anh bối rối giữ xe lại, không nói được điều gì rồi lặng lẽ buông tay để chị đi. Một tuần trôi qua chậm chậm, chị không cho anh cơ hội giải thích, chị không thèm hỏi anh cũng chẳng dám giãi bày. Không khí nặng nề oi ả mặc dù ngoài trời gió lạnh như gọi mời. Con gấu bông to xù làm biên giới cách ngăn. Gấu bông thao láo nhìn ông chủ tinh nghịch, ánh mắt nó như diễu cợt khiến anh tức điên.
Chỉ muốn giật con gấu bông liệng xuống góc giường để ôm vợ, nhưng nhìn vẻ lạnh lùng của chị anh đành nằm im cho yên chuyện. Chao ôi ! Cái kiêu hãnh của đàn bà làm anh choáng váng. Tin nhắn ơi ! Là tin nhắn…làm khổ nhau thế này ư? Tuần nghỉ cũng sắp hết, anh lại phải trở về đơn vị rồi. Trước khi đi anh muốn đưa vợ về quê thăm cha mẹ.
Gió bấc vi vút trên nẻo đường về, hoa cải vàng rực bến sông quê, thảng trong gió đông một vài cánh cò trắng muốt đậu xuống cánh đồng rồi lại thảng thốt bay lên. Con đò vắng khách thiu ngủ trên mép sóng. Tiếng gọi đò làm choàng tỉnh bến sông quê. Dựng xe bên cây duối già anh cầm vội tay vợ xuýt xoa thì thầm trầm ấm : “ lạnh không mình?”. Chị toan rút tay ra nhưng lại lặng im quay mặt hậm hực… Anh tủm tỉm cười vu vơ… cười như sắp được giải thoát.
Về nhà chồng chị cố vui vẻ nhưng vẫn không che hết được ánh nhìn xa vắng buồn buồn. Mẹ chồng thương dâu vì lúc nào bà cũng sợ con dâu bị chồng bắt nạt. Chị và mẹ anh hợp nhau tới mức người ngoài tưởng nhầm là mẹ con gái. Bà bù trì cho dâu từ củ khoai, mẻ lạc, nắm rau, ổ trứng bằng tất cả tình thương mẹ gom lại. Chị ngoan hiền trong mắt mẹ chồng như một ngụm nước mưa giữa trưa hè oi nóng. Dẫu tíu tít bên mẹ thì cũng chiều, hai đứa xin phép quay về kẻo trời đông nhanh tối. Ngồi sau xe anh, chị ấm ức khai chiến với chồng. Anh không cười mà buồn buồn nghiêm giọng,: “Một lúc nữa mình sẽ hiểu lòng anh !”
Bến sông Vân đây rồi. Dục Thúy Sơn trầm mình trong giá lạnh. Chùa Non Nước nằm cô đơn trong chạng vạng hoàng hôn… Nhìn dòng Vân thao thiết chảy chị lại nhớ tới hoàng hậu của hai vua. Dương Vân Nga đã làm nên thiên huyền sử của đất cố đô. Cảnh cũ còn đây mà người xưa đã khuất bóng.
Bùi ngùi nhìn núi ngọc Mỹ Nhân lả lướt trong gió đông lòng chợt rưng rưng. Ngồi sau xe anh chị miên man trong suy tưởng nhìn cảnh vật lòng càng se sắt. Điện thoại của anh đổ chuông, chị nhíu mày ấm ức…lại gì nữa đây? Vợ ngồi đằng sau mà vẫn không yên ư? Bỗng anh dừng lại nơi cổng chùa Non Nước. Bên hàng dương liễu thướt tha bóng dáng một thiếu phụ rất trẻ với màu áo đen lành lạnh. Nàng đang giơ tay vẫy vợ chồng chị. Sao thế này?
Anh dừng lại ngập ngừng: “ Đây là vợ anh! Chị em làm quen với nhau đi”. Bối rối nhưng sự kiêu hãnh đã khiến chị lấy lại bình tĩnh ngẩng cao đầu nhìn thiếu phụ bằng ánh nhìn nhàn nhạt đến dửng dưng: “Chào cô!”. Thiếu phụ cúi đầu cất giọng buồn bã: “ Mấy khi anh chị về quê ! Em mời anh chị qua nhà em chơi. Nhà em cũng gần đây mà!” Chẳng cần nghe chị đồng ý, anh vẫn giục chị lên xe. Con ngõ nhỏ ngoằn nghèo thấp thoáng bóng áo đen dẫn đường.
Thế rồi cũng tới. Ngôi nhà nhỏ nằm bên hàng nhãn cổ thụ. Cửa mở một bé gái chạy ra. Nó ngơ ngác rồi nhoẻn cười khi nhìn thấy bóng mẹ. Nhưng cái gì thế này mùi hương khói dâng lên dờn dợn… Trên bàn thờ là tấm ảnh của một người lính đang nhìn với ánh mắt thật bao dung. Chị còn đang ngỡ ngàng thì thiếu phụ áo đen lên tiếng: “ Nhà em mới mất được ba tháng nay! Anh ấy cũng là lính”.
Chị chết lặng khi nghe nàng nói tiếp:” “ Nhà em ốm đã lâu! Đợt anh nhà chị lên chăm ông ở bệnh viện vì cùng quê lên anh em có quen nhau. Bây giờ nhà em ra đi thi thoảng bác trai cũng nhắn tin động viên mẹ con em…!” Nàng kể chuyện mà nước mắt chan hòa. Chẳng biết tự lúc nào nước mắt chị cũng ướt đầm má. Đứa bé thấy mẹ khóc nó cũng khóc theo. Anh lặng lẽ rút ba nén nhang châm lửa thắp lên bàn thờ. Trên di ảnh người lính đó như thoáng mỉm cười.
Qua cơn xúc động chị ôm đứa bé gái vào lòng, rồi bước ra nhà sau lấy rổ. Nhanh nhẹn chị gạt già nửa bao khoai lang và đỗ lạc mẹ chồng cho chị sang rổ. Chị đặt nhẹ chiếc phong bì lên bàn thờ trước ánh nhìn ngơ ngác của thiếu phụ và đứa bé! “ Con giúp bác mua gì thắp hương cho bố nhé! Gắng học giỏi cho mẹ vui. Hè bác sẽ đón con sang biển chơi”… Anh nhìn chị ngỡ ngàng ấm áp.
Đêm ấy váy sa tanh tím nhẹ, thoảng hương hoa hồng quyến rũ, con gấu bông ấm ức vì bị nằm cuối giường. Chị ấm mềm trong tay anh…Và cũng chẳng biết tự lúc nào những đêm anh vắng nhà chị lại hay nhắn tin cho thiếu phụ ấy. Chẳng biết bây giờ ớt có còn.