Hạ về, ngắm nhìn những bông hoa ổi trắng tinh, khe khẽ rung rinh trong nắng vàng nơi góc vườn, tôi lại nghe thoang thoảng đâu đây mùa cũ nồng nàn hương ổi.
Rừng quê tôi bạt ngàn cây lá với vô số các loài hoa quả khác nhau. Nhưng theo mãi trong ký ức tôi là mùi hương tỏa ra từ cánh rừng ổi dưới chân ngọn núi đá vôi sừng sững trước nhà. Chẳng ai nhớ rừng ổi ấy có tự bao giờ. Những người già trong làng đoán rằng rừng ổi mọc lên từ những quả ổi còn sót lại của lũ chim rừng ăn dở. Những cây ổi to hơn bắp chân người lớn.
Cành lá lòa xòa mọc ken kín vào nhau. Thân cây nào cây nấy nhẵn thín, bóng loáng bởi dấu tay của đám trẻ suốt ngày leo trèo. Gỗ ổi dẻo và chắc nên chúng tôi tha hồ đu bám mà không lo ngã, lo gãy cành. Từ lâu rừng ổi chính là nơi tập trung của đám trẻ sau khi lùa trâu bò lên núi. Đó là nơi tránh nắng, ngả lưng trong lúc chờ đám trâu nhẩn nha gặm cỏ.
Tháng năm, khi cái nắng bắt đầu gay gắt cũng là lúc những cành ổi cong quằn quèo, khẳng khiu ấy nở bung ra những bông hoa mỏng manh trắng muốt. Những bông hoa như những đốm nắng nhỏ nhấp nháy giữa vòm lá xanh. Đám con gái chúng tôi rất thích những đóa hoa xinh xắn ấy nhưng không ai nỡ bứt chúng ra khỏi cành mà chỉ lặng lẽ ngắm nhìn chúng mong manh, tinh khôi rung rinh trong gió. Cuối tháng năm, hoa ổi tàn dần. Những cánh hoa trắng muốt khẽ nương theo gió nghiêng mình buông rơi trên thảm cỏ xanh mướt dưới chân. Từ giữa nhụy hoa, những quả ổi non bé tí xíu xanh biếc nhú lên. Mỗi ngày những quả xanh tròn xoe ấy lớn thêm một chút.
Thích thú nhất có lẽ là những ngày chờ mong mùa ổi chín. Ngày nào đám trẻ trâu cũng ngó nghiêng, xăm soi từng quả ổi. Chúng thuộc từng gốc ổi, biết rõ gốc nào ổi đào, gốc nào ổi găng… Trên bàn tay cóc cáy, đầy vết gai cào xước của đám trẻ thể nào cũng có một vài chiếc móng tay thật dài để bấm ổi. Những quả đầu mùa chi chít dấu móng tay trông thật thương. Nhưng khó có sự chờ đợi nào lại háo hức đến như thế.
Đầu thu, trong cái nắng vàng như mật, có làn hương thơm dịu khe khẽ len lỏi trong gió. Đám trẻ trâu mừng rỡ kêu lên: “Ổi chín rồi!” Chúng tôi tỏa ra khắp rừng ổi kiếm tìm. Đứa nào cũng háo hức. Mắt sáng lấp lánh. Chúng tôi tíu tít khoe với nhau những quả ổi bói đầu mùa to hơn đầu ngón chân một chút, căng mọng thơm lừng.
Ổi đào ruột đỏ hồng, tỏa mùi thơm dìu dịu. Ổi găng, ổi nghệ lòng vàng ươm, vỏ giòn tan. Từng miếng ổi ngọt lịm tan trong miệng làm cho những đôi má như phúng phính thêm. Quả đầu mùa sao mà ngon đến vậy! Càng nắng, ổi càng chín rộ.
Những chùm ổi chín vàng, lúc lỉu trên cành như đang mời gọi. Mùi ổi chín tỏa ra theo gió thơm nồng cả một khoảng không gian rộng lớn. Chiều về, theo sau tiếng mõ trâu lốc cốc là những đứa trẻ mặt mũi lấm lem, túi quần, túi áo trĩu xuống toàn ổi là ổi.
Vào mùa ổi chín cánh rừng như vui hơn, rộn ràng hơn. Tiếng cười đùa của đám trẻ giòn tan trong gió. Mùi ổi thơm nồng nàn dẫn dụ những loài thú nhỏ tìm đến ăn quả. Những chú sóc đuôi đỏ, những chú chuột rừng lông xám thoắt ẩn, thoắt hiện trên những cành ổi quả vàng trĩu trịt. Chúng vừa ăn vừa chòng ghẹo nhau chí chóe. Những thanh âm rộn ràng làm cả một vùng rừng trở nên nhộn nhịp hơn. Cứ thế, tuổi thơ của đám trẻ trâu chúng tôi trôi theo những mùa ổi chín thơm lừng nơi góc núi.
Thu qua, xuân tới. Đám trẻ trâu ngày ấy lần lượt rời xa quê hương nơi có rừng ổi thơm nồng mỗi khi mùa về. Rừng ổi vẫn đứng đấy lặng lẽ nở hoa, lặng lẽ chín vàng nơi góc núi. Những chú chuột lông xám, những chú sóc đuôi đỏ cũng thưa vắng dần bởi chúng ngại ngần những mũi tên vô tình của thợ săn rình rập đâu đó trong các lùm cây.
Cuộc sống ngày càng phát triển với vô số quả ngon hấp dẫn. Không còn mấy ai mặn mà với những quả ổi bé xíu trên rừng như chúng tôi ngày xưa. Một lần qua cầu Thanh Trì, tôi ghé mua một mớ ổi to như vốc tay, vỏ láng mịn vàng óng nhưng trong ruột lại nhạt phèo.
Bất giác, tôi lại thấy thương quá những mùa ổi đã đi qua tuổi thơ mình. Những mùa ổi nồng nàn hương, ngọt ngào đến da diết.