Những mùa thu đi

Tháng mười mỗi độ thu về gợi bao hoài niệm trong lòng người, tiết thu se lạnh trở gió nổi giông bất thường, khiến cho cảnh sắc mênh mang một nỗi đời diệu vợi không gọi thành tên.
Mưa thu luếnh loáng mặt phố tan tầm nhá nhem vào tối, thành phố lên đèn mờ đục trong làn mưa bay giăng mỏng, giữa thực và mơ giữa cái hối hả chuyển ngày sang đêm gợi nên một chút mơ hồ phảng phất nỗi buồn trong những dáng vẻ mệt mỏi sau một ngày mưu sinh của nhân sinh hay sự đa cảm của tôi tạo nỗi buồn theo cảnh sắc?

Nỗi buồn cứ đeo bám trong suy tưởng của tôi ,nó luôn kích hoạt tâm hồn nhạy cảm của tôi một cách rõ nét nhất khi giao cảm vào thu . Cảm linh luôn dẫn dắt tầng thức tôi hòa mình vào thiên nhiên vạn vật, tôi thích sự cô độc hay tôi gọi đó là sự tự do .
Với tôi cô đơn hay tự do đều là trạng thái đỉnh của con người, khi chỉ ta với riêng ta, ta mới thấy biết rõ ràng tâm thức của chính mình và đó chính là lúc tâm hồn ta cùng đất trời giao hoan trong tiết thu buồn mà đẹp đến lạ thường.

Mùa thu là mùa của cung bậc cảm xúc nhiều nhất trong năm, có người giấu xúc cảm vào quá vãng , có người mong thời gian trôi cho thật mau vào vị lai để sang vận mới, âu cũng là lẽ đời, lẽ người .
Đời người vận dụng thức và trí để sống, nhưng con người chúng ta đang dùng thức để sống mà it ai dùng trí để sống, nên chúng ta bi vương theo cảnh sắc thường tình.

Chính sự biến ảo của mùa thu trong tháng 10, khiến cho người ta cảm nhận được sự giao thoa luân chuyển của vũ trụ một cách khác biệt hơn các mùa khác trong năm.

Mùa của những nấn ná, vời vợi chẳng thể nào đặt tên. Mùa của những nốt trầm sâu lắng nhưng mênh mang vô tận cõi lòng. Mùa của những bất chợt chơi với của mỗi chiếc lá rơi rụng đến chùng chình diệu vợi.

Mùa của cơn dư chấn ẩn xoáy trong tim ngất ngây lên men, đến độ cháy rực trong bản năng con người niềm khát khao yêu thương, ước cho môi ấm môi quấn quýt ,ước người với người nương vào nhau hòa quyện như âm hút dương tạo dư chấn hoang hoải cả đất.

Mùa của những nỗi buồn đi hoang như những con tàu xuyên suốt màn đếm mịt mùng không nhà ga bến đỗ. Mùa của những chiếc lá chuyển màu với cái chết bất tận, luân hồi ẩn mình để được tái sinh vào mùa xuân năm mới.

Tôi đã đi qua bao mua thu viễn xứ, cho dù chọn cách lý trí để trải nghiệm với đời nhưng tôi cũng không thể vương lòng neo hồn trước cảnh vật cùng mùa sang.

Có mùa thu năm ấy. Tôi như chú chim non nớt, rời vòng tay mẹ. Bước những bước chân đầu tiên, học những bài học mưu sinh và trả nợ vay mượn tình người trên xứ người lạ lẫm trong chiếc áo thiên di.

Và dù đã 26 mùa thu đi qua, tôi vẫn nghẹn lòng nghĩ về mùa thanh xuân ấy, tôi đã tự may vá cuộc đời mình trong những cung bậc cuộc sống để khoác thêm lên mình chiếc áo vương giả bản lĩnh trước những va đập sự đời tạo nên một tôi, dám dấn thân đi xuyên qua nghịch cảnh mà chưa bao giờ lùi bước trước số phận.

Có mùa thu năm ấy. Cha tôi đi mãi không về, bỏ mặc tôi bơ vơ giữa đôi quang gánh đời nghiệt. Và từ đó mua thu đã chết thật trong tôi. Có những mùa thu ấy. Mùa thu của tôi được tính bằng số 10 năm tròn trĩnh khi quyết định chọn nước Đức định cư sau lần cuối chuyển đổi. Tôi đã vượt lên trên số phận khi vừa bon chen trong mưu sinh nơi xứ người, vừa đấu tranh với cuộc chiến tâm lý giành giật, cứu con trai mình trong chứng bệnh trầm cảm, kể từ sau khi cuộc hôn nhân cũ của tôi tan vỡ.

Những đổ vỡ của người lớn vô hình tạo vết thương cứa vào lòng non dại của con trẻ. Những vết thương của con, lại dội vào mảnh vỡ của tôi như nham thạch nung vào nổi đau tôi âm ỉ không bật thành lời mà giằng xé tâm can người làm mẹ tàn xương tan tủy mà vẫn buộc phải sống.

Có những lúc tôi bất lực bên đời đến cùng cực. Sức và tâm tôi kiệt quệ bởi vì tôi đã nghĩ trăm phương ngàn kế mà không thể hóa giải nổi vết thương đã khắc quá sâu trong lòng con trai mình, sự thiếu hụt tình yêu của cha và me đã hủy diệt tâm hồn của con trai tôi.

Có những mùa thu như thế , tôi chẳng còn nước mắt để cạn cùng mùa, cứ thế mùa đi qua khắc lên trong tôi những nỗi thất bại ê chề của nốt nhạc cô đơn chẳng dám tỏ bầy cùng ai. Nhưng mùa thu nuôi dưỡng hi vọng cho tôi, mùa vẫn ban cho tôi sức mạnh và sự kiên trì , để tôi sống thấy biết trong nỗ lực mà tự cải biên can khôn của mình trong cái vạn biến của vũ trụ này vì con .

Và rồi để tháng mười mùa thu năm nay con trai tôi đã trở lại hòa nhập vào đời sống này. Thật hạnh phúc biết bao , chàng trai của tôi đã có quyết định đi làm, con nói con làm tình nguyện viên về tâm lý, giúp đỡ những đứa trẻ mắc chứng bệnh trầm cảm của một khoa nhi trong một bệnh viện lớn của nước Đức . Ai đã từng chiến đấu với cuộc chiến tâm lý như thế mới hiểu được nghề làm mẹ đắt giá tới mức nào.

Còn mùa thu nào đẹp hơn mùa năm nay trong tôi, nhưng chúng ta đang sống trong một mùa thu dị biệt và bất thường .Khi con trai tôi hòa nhập được với cộng đồng thì dịch bệnh COVID ở Châu Âu đang bị mất kiểm soát khôn lường khiến cho người mẹ như tôi không thể không lo lắng và bất an .

Những người bị nhiễm dương tính ngày một nhiều, vượt lên trên cả mức báo động đỏ 4457 người nhiễm chỉ trong vòng 24 h tại Đức. Trong khi đó tại Tiệp Khắc nước láng giềng của Đức chỉ trong 24 h có thêm 8818 ngàn người nhiễm sat COVID .
Tại Pháp và Anh ,Nga đều đồng loạt báo động hạn chế giời nghiêm lại được xiết chặt. Dự là lục địa già lại bị càn quét trong làn sóng dịch bệnh tái phát lần thứ hai.
Bao nhiêu cửa hàng sẽ thất thủ thêm nữa, bao nhiêu con người lại lâm vào cảnh thất nghiệp vào mùa đông năm nay.
Có những mùa thu như thế, mùa theo mùa vương nỗi sầu nhân thế . Lá nỉ non chẳng san lấp nổi tiếng khóc đời. Người ta nói chưa có mùa thu nào giống như mùa thu năm nay. Mưa thu nhỏ lệ khóc ai dâng sầu hoen cay mắt, mưa dâng lũ lụt nhấn chìm khúc ruột miền trung trong biển nước .

Lầu son gác tía đền đài, lăng tự linh nguyệt của Huế bị nhấn chìm trong trận cuống phong của thiên tai. Ba chồng tôi bảo, người người nhà nhà trong nội thành Huế và cả miền trung, tan thương trong biển nước rồi con nạ.

Có một mùa thu như thế, mùa đau đáu trào dâng trong huyết quản, mùa của những riêng chung khi nghĩ về quê hương đất nước mình. Dẫu chẳng chung cha, chung mẹ nhưng lại là một mùa đau cuống rốn, mặn vành môi trong mỗi chúng ta khi nghĩ về miền trung yêu thương.

Thiết kế: Hồ Huy