Duy có một lần tôi ngược phố đêm mưa, đôi chân nặng nề mà phía trước là con đường không lối. Vội trú vào một mái hiên gần đó, nhìn bóng người ngược xuôi mờ ảo trong ánh đèn vàng vọt ngõ khuya. Chợt nhận ra vẫn còn nhiều lắm nợ duyên với thành phố này, ít nhất vẫn còn đó những mái hiên cho người lữ hành đêm khuya dừng chân trú tạm. Và ta lại về với phố, tháng năm xanh màu trong những chuyến ngược xuôi.
A i xuôi về phố thị rộn rã tiếng cười. Ai vui tươi với những lấp lánh đèn màu xanh đỏ. Ai còn đó những bộn bề cuộc sống? Còn tôi ngược dòng rời xa những chật chội, đua tranh.
Những khi lòng tù túng, tôi lại có xu hướng tìm đến sự cân bằng trên những chuyến xe ruổi rong ngược phố. Có khi ra ngoại ô một lúc rồi về, cũng có khi đi đâu đó mấy ngày, miễn là chạy trốn khỏi xô bồ phố thị. Lạ thật, không phải vì phố đông người mà tôi muốn trốn, mà vì giữa đông người nhưng lòng lại rỗng không. Cũng có khi chỉ là đơn giản thích di chuyển thật xa, như chú ngựa bị nhốt trong chuồng thèm một lần tung vó trên thảo nguyên, sải những bước thật dài không có gì bó buộc.
Tôi muốn ngược phố đến những cánh đồng vô tận, nơi không có nhà cao tầng và xe cộ như mắc cửi ngược xuôi. Không cần lấy hai tay làm loa và hét một tiếng “Aa…!” thật lớn, tôi chỉ tìm bóng mát để ngồi, hứng làn gió thổi vào người mát rượi. Hình như gió cũng là một liều thuốc hay, đứng trong vi vu thênh thang tâm hồn ta như được thanh lọc. Cũng có khi tôi may mắn gặp một dòng suối nhỏ. Tiếng róc rách của nước lạ thay chẳng thấy ồn ào mà lại dạt dào những cảm xúc thân quen. Lúc ấy tim mình cũng như là dòng suối nhỏ hồi sinh ồ ạt. Nước của suối rồi một ngày sẽ lại về với suối, nhịp đập trái tim đưa sự sống đi khắp nơi rồi cuối cùng máu cũng chảy về tim. Cũng như tôi là người của đồng ruộng, núi rừng, nên nơi của tôi không phải là phố thị.
Cũng có khi tôi về dưới hiên chùa, ngồi bên gốc cây sala nghe hương thơm của một loài hoa Phật. Một loài hương thật kỳ lạ như thấm vào từng chân tóc, nâng niu xoa dịu hết thảy những bất an manh nha nảy sinh trong từng nơ ron thần kinh. Tôi ngồi đó để mặc thời gian trôi đi, vài ba du khách cũng nán lại cây sala chụp hình, tôi thấy họ sao mà vui vẻ thế. Chắc là họ cũng ngưỡng mộ sự thảnh thơi của tôi. Hay những ai đến chùa cũng đều bỏ lại tất cả những ưu phiền bên kia cánh cổng tam quan. Rồi như thường lệ tôi sẽ vào chánh điện dâng hương, khói nhang thơm đưa tiếng mõ trầm trầm trong một chiều tịch mịch.
Tôi hay ngược phố về với mái nhà xưa, đi trong bóng mát của rừng cao su miền Đông Nam Bộ. Thắp cho mẹ nén hương, mua cho ba chút quà. Đùa với chú cún đã lâu ngày mà vẫn còn nhận ra người thân, ra vườn hái vài loại rau trái. Chỉ thế thôi mà lòng bình an và tim vui rộn rã. Cũng lạ, sao con người lại phức tạp thế nhỉ, đầu tư cả mớ bận rộn để đổi lại một ít thảnh thơi! Tính ra là lỗ nặng mà vẫn thấy hài lòng, nên tôi hay ngược phố mỗi khi lòng rối rắm.
Cũng có những chuyến xe đi ngược ngay trong lòng phố thị. Đó là khi tôi giữ cho tâm mình bình thản trước những mất mát, đua tranh. Lại là một cuộc giao dịch lỗ lã khi mất mát quá nhiều, nhưng tôi muốn đổi một chút ít thảnh thơi bằng cách không tiếc nuối. Thật ra, nếu tâm mình đủ tĩnh lặng, ta sẽ không còn cảm thấy chật chội dù đang ở bất cứ đâu. Không cần phải ngược phố trên chuyến xe rong ruổi khắp nẻo đường mưa nắng. Tôi thì vẫn còn nhiều sân si lắm, nên khi đôi chân hoạt động thì cái đầu mới bớt nghĩ suy.
Duy có một lần tôi ngược phố đêm mưa, đôi chân nặng nề mà phía trước là con đường không lối. Vội trú vào một mái hiên gần đó, nhìn bóng người ngược xuôi mờ ảo trong ánh đèn vàng vọt ngõ khuya. Chợt nhận ra vẫn còn nhiều lắm nợ duyên với thành phố này, ít nhất vẫn còn đó những mái hiên cho người lữ hành đêm khuya dừng chân trú tạm. Và ta lại về với phố, tháng năm xanh màu trong những chuyến ngược xuôi.