N hững cánh thơm trắng muốt đang mở ra trong đêm! Những cánh trắng kia đang thách thức cùng đêm đen. Đêm càng sâu thẳm, hoa càng dâng hương quyến dụ. Như những ngọn đèn thao thức. Như những cặp mắt mở to. Thơm dịu dàng trong se sẽ, lành lạnh.

Hoa thơm thức suốt đêm dài…

Trong những vệt sáng thơm tho ấy, đêm đen vừa mở ra. Những cánh đêm chuyển động chậm chậm. Loài hoa trắng thường thơm về đêm. Hoa ảo diệu hơn dưới ánh trăng! Nàng rưng rưng nhìn hoa, cúi xuống thật lâu, bình tâm thưởng lãm thật kỹ, hít hà thứ mùi hương dìu dặt, ma mị kia.

Nàng nhìn sâu vào bên trong mùi hương kia như tự nhìn sâu vào chính bản thể mình. Một bông hoa đang thì thầm nở trong giấc mơ đêm và tỏa hương giữa trời. Một bông hoa không biết mình đã có tên ! Như những ngày xa xưa khi ta còn thơ bé, đôi bàn chân nhỏ xinh, ta lang thang chạy ra vệ cỏ…

Hoa là quà tặng của trái đất, của mẹ vũ trụ và thiên nhiên. Hương thơm của hoa được kết tinh từ mùa mùa sương sa và gió bão. Hoa là quà tặng của đất đai, của quê hương, xứ sở. Hoa không dành riêng cho một ai cả! Hoa thơm dâng đời! Hoa của mọi nhà và ngay lúc này, ngay ở đây, hoa vì ta mà nở!

Liệu hoa có phải của riêng ta?

Hoa đang nở trong đêm! Nở tha thiết trong những giấc mơ. Ngay bây giờ và ngay tại đây. Những cánh hoa náo nức mở đêm. Như phút giây đầu tiên, như giây phút cuối cùng khi ta vừa kịp nhận ra mùi hương dịu dàng, vấn vít.

Ta nhận ra thứ quà tặng đặc biệt ấy tựa như một niềm hạnh ngộ. Hoa kia như một vẻ đẹp vừa được đêm sinh nở. Vẫn còn non bấy, khai nguyên, trong suốt, hồn nhiên và giản di. Hoa lại vừa như vẻ đẹp sâu lắng của sự trải nghiệm. Đẹp, đằm sâu, vui, buồn, da diết, nuối tiếc và đắng cay.
Phải rồi! Bông hoa ấy có tên là Đam Mê! Hoa nở trong đêm dài! Hoa được nở từ những giọt nước mắt của đêm. Hoa nở từ khao khát tình yêu và sự dâng hiến đam mê. Say đắm và ngọt ngào! Nhìn vậy mà không phải vậy! Cạm bẫy và đớn đau! Nhọc nhằn và hạnh phúc!

Hoa là sự bung nở của tình yêu và niềm đam mê bất tận. Người ta thường nói tình yêu chính là một thứ rượu lạ lùng, thứ rượu ấy luôn ngọt say và đắng đót. Người ta từng uống và say, từng sung sướng, tự đọa đầy trong đắng cay. Những thứ đam mê như món nợ tình, càng nợ, càng say càng khát.

Hoa nở vì yêu. Hoa tự mình dâng hiến.

Có khi hoa kia vẫn nở mà chẳng bởi lý do gì. Hoa thơm đằm hơn trong hương vị của đắng cay và hạnh phúc. Thứ hoa nhiệm màu thường không tên trước nhân gian rộng mở. Hoa vẫn nở ngay cả khi không có người nào nhìn ngắm!

Chỉ nghe thấy những thanh âm rì rào của gió và những cánh bay mê mải của thời gian. Chợt có tiếng róc rách suối chảy trong đêm từ sâu thẳm tiềm thức từ một nơi nào xa lắm. Chỉ còn lại lấp lánh màu đêm ! Bỗng nghe trong đêm sâu , có những tiếng đập cánh và tiếng trái tim đang muốn bay lên…