C ó những ngày buổi chiều quên nắng. Người đàn bà chang chang thừa mình trong xó vắng, rảnh tay thắt một cọng buồn. Có những ngày buổi chiều dư vắng, yêu thương đày đọa mưa tuôn.
Tôi đã đi qua biết bao những buổi chiều còn thơm lên mắt môi như mùi người ta cũ kỹ ủ mùa vào nấm rơm. Tôi đã ngang qua biết bao những buổi chiều, yêu thương về vịn hờ trong dòng tóc liễu buông xuống ven hồ, cô gái lưng chừng đòi thơ. Và lại là những buổi chiều, biết bao nhiêu những buổi chiều phách hồn xiêu vẹo, tôi ngã vào nỗi đau nhân tình, một thủa thoi thóp những mái đình tha hương.
Buổi chiều thôn Đoài, buổi chiều xứ Đông, biết ở đâu những buổi chiều như đôi mắt người Sơn Tây sập xoài mây trắng, tôi viển vông những dịu ngọt còn chưa kịp vắng, tôi canh chừng mắt em khơi sau mấy rặng cúc tần, đường quê, tình mê.
Một buổi chiều đứng trước biển. Mỗi lần đứng trước biển, trong những cơn mưa giông, tôi thấy biển thật đáng thương, nó như phải oằn mình gánh trả lời dị nghị của cuộc đời. Nào là bão tố, nào là thiên tai nào là những nhấn chìm truyền kiếp, đâu ai biết trong những cơn mưa lặng lẽ như lúc này biển ầm ào những lời sám hối. Và lắng nghe và nhấn lòng mình nơi biển sâu ngoài kia, có cảm giác tôi thấy, biển như một người đàn bà đứng tựa vào nỗi nhớ chiều nay, đứng tựa vào những thưa vắng của đời mình mà sầu tràn biên ải.
Buổi chiều thôn Đoài, buổi chiều xứ Đông, biết ở đâu những buổi chiều như đôi mắt người Sơn Tây sập xoài mây trắng, tôi viển vông những dịu ngọt còn chưa kịp vắng, tôi canh chừng mắt em khơi sau mấy rặng cúc tần, đường quê, tình mê.
Một buổi chiều đứng trước biển. Mỗi lần đứng trước biển, trong những cơn mưa giông, tôi thấy biển thật đáng thương, nó như phải oằn mình gánh trả lời dị nghị của cuộc đời. Nào là bão tố, nào là thiên tai nào là những nhấn chìm truyền kiếp, đâu ai biết trong những cơn mưa lặng lẽ như lúc này biển ầm ào những lời sám hối. Và lắng nghe và nhấn lòng mình nơi biển sâu ngoài kia, có cảm giác tôi thấy, biển như một người đàn bà đứng tựa vào nỗi nhớ chiều nay, đứng tựa vào những thưa vắng của đời mình mà sầu tràn biên ải.
Tôi từng đến và đi nhiều hải cảng, nhưng mỗi lần những ánh chớp hải đăng trong đêm mù khơi đều mang đến cho tôi những cảm giác lạ lùng bối rối. Có thể nói những chớp sáng ấy luôn gợi cho con người ta những niềm hi vọng dù đôi khi nó chỉ lóe lên trong nỗi mơ hồ ảo giác. Và không hiểu sao những con mắt hải đăng vừa thắp lên trong những chiều tàn luôn làm tôi liên tưởng đến đôi mắt người đàn bà chờ đợi. Những con mắt đã phải dằn những buồn vui bao ngày mệt nhoài, bao chiều còn dài, bao tình còn mải, mà lấp lánh lên những nguồn tin yêu vào mỗi ngày tàn. Ừ nhỉ, dẫu là những buổi chiều quên nắng, thì người đàn bà của tôi, người đàn bà của bạn, người đàn bà của thế gian này đã lẳng lặng loe lóe vòm đêm…
Tôi cứ nghênh ngang mà đi giữa cuộc đời này. Tôi không phải là nắng, càng không phải là những buổi chiều quên nắng, những buổi chiều thưa vắng, những buổi chiều tạc sâu vào nhau đắng miệng nhạt môi. Cuộc đời lạ lùng, cuộc đời lắm khi điên khùng, ai mà biết được có bao nhiêu người đàn bà quạnh vắng chiều nay?
Một ngày, băng tuyết phủ đầy Mẫu Sơn, từ huyện Cao Lộc tôi tần ngần vun vén lòng dạ bằng một bát rượu ngô sượng sùng. Tôi chen gió mà đi, tôi lách mây mà vũ, tôi thưa vắng dần tiếng cười sủng sẳng người Kinh, tôi mon men theo chân núi mà dựa lưng vào những ánh mắt ngả chiều sẫm bóng của mấy người đàn bà Tày. Người đàn bà Tày hoang núi, người đàn bà Tày hoang cây, người đàn bà Tày hoang vu những nẻo tuyết ngủ ven đèo và người đàn bà Tày như bị người đời quên nắng.
Ừ thì có những buổi chiều thế gian quên nắng, người đàn bà Tày của ai nấp vào vách thưa bếp vắng mà nhen nhóm củi lửa than hồng, họ chờ người đàn ông của mình trở về từ những đọt núi cao, trở về từ những ải chiêm bao, trở về từ rừng xưa ngàn sâu, mà yêu thương vẫn chập chừng sáng lên sau màn tuyết trắng. Người đời quên nắng, một chiều quên nắng và người đàn bà Tày của ai kia có thể quên nắng riêng mình nhưng chưa bao giờ quên nắng thắp cho những người thân kẻ yêu.
Rồi một ngày tôi ở một nơi đầy nắng. Ở một nơi mà thi nhân phải thốt lên “Ôi trời ôi! là Phan Thiết Phan Thiết”. Phan Thiết khiến người ta phải bỏng mắt, Phan Thiết khiến người ta so bì với thứ nhiệt huyết vốn có tâm can. Ở đây nắng tràn mặt nắng, nắng tắm lên cát, nắng rải lên đồi, nắng băng băng lượt là trên biển vậy nhưng bầu trời sập nắng vào một ngày lứa đôi quên yêu nhau. Cô gái vùng vằng chân trần chạy ra bờ biển, chàng trai kia như một kẻ du đãng phăng mình lên chuyến xe tốc hành trở về Sài Gòn. Cuộc đời chẳng biết thế nào mà lần. Một ngày quên nắng, một chiều giục vắng, bình yên chợt tắt trên đôi khóe môi cười.
Tôi lẳng lặng đi theo cô gái, lẳng lặng đi theo kẻ chắc hẳn đã là đàn bà, chẳng phải tôi có ý tán tỉnh, chẳng phải tôi có ý thừa cơ người đàn bà ngã lòng mà tôi buông tay nâng đỡ. Tôi chỉ muốn biết nắng tắt trên khuôn mặt xinh tươi của người đàn bà kia nham nhở đến mức nào.
Này!
Đừng ngắm nhìn một người đàn bà tắt nắng. Xấu hủy xấu hoại vô cùng. Ôi những buổi chiều đói nắng. Ơi những buổi chiều quên nắng. Thôi những buổi chiều chứa chan niềm vắng. Kiếp sau, đừng quên nắng những buổi chiều…