M ùa Đông năm 1980. Lũ sinh viên chúng tôi mới 18 tuổi.Không có tiền nên đi tàu toàn trốn vé. Mà nếu có tí tiền thì cũng trốn vé. Tiền ấy để dành mua xôi sắn. Lại một chuyến tàu nữa rú còi nghịch ngợm vào ga. Nào, rồi ai cũng sẽ bước lên chuyến tàu của riêng mình.
Sinh viên hồi đó lúc nào chả đói. Ngồi trên nóc toa tầu mà nghêu ngao hát .Bốc xôi sắn trong đêm. Cầm nhầm tay em.Thèn thẹn liếc. Thèn thẹn cho xôi vào mồm rồi không hãm được nữa, dạ dày lại chiến thắng những thổn thức của con tim.
Thế là nhai ngấu nghiến. Nuốt xong mới nhớ ra em đang bẽn lẽn nhặt từng hạt xôi bỏ vào miệng hoa. Không dám nhai. Em nuốt đánh ực rồi bẽn lẽn nhìn quanh. Cô bạn cùng lớp ơi. Cô có nhớ miếng xôi sắn nóng hổi ăn trên nóc toa tàu mùa đông năm ấy ?
Nhưng chiều tối mùa đông ấy, mưa dầm lạnh giá. Không ngồi trên nóc toa được nữa. Gió như muốn thổi cho người bay như lá. Nằn nì lạy van mãi, tay soát vé mặt lạnh như chảo gang bỏ quên ngoài bờ ao suốt đêm băng giá. Hắn cho tôi đứng giữa hai toa. Tôi đứng co ro bên toa này. Còn em run run đứng ngoài toa bên kia.
Giữa hai người là khoảng trống rung bần bật, đầy gió, đầy mưa giăng trắng mờ. Em bé nhỏ, áo hoa lấm chấm tím mong manh. Em gầy. Gương mặt không đẹp. Chỉ có đôi mắt to thăm thẳm. Nhìn đau đáu và có gì tuyệt vọng trong ánh mắt chập chờn sau mưa. Sao em nhìn mưa tuyệt vọng thế ? Mình làm quen với nhau được không? Tôi vốn tin vào thần giao cách cảm. Mà nhìn vào mắt em sao cứ đau nhói trong ngực mình? Tôi đã thử nói chuyện với em bằng ánh mắt.
Và kì diệu thay chúng tôi có thể tâm sự mà không cần nói gì. Em nói với tôi vừa phải bỏ học, đi làm giúp mẹ nuôi em. Em thèm đi học, tiếc những năm tháng áo trắng học trò đón phượng hồng rơi. Chúng tôi cứ truyện trò bằng mắt.
Mấy bác buôn chuyến đứng ngay bên cạnh mà không hề hay biết. À em vừa nói em có làm thơ con Cóc. Ha ha! Thế thì thơ của anh là thơ con ếch… Thôi chết rồi. Tàu dừng lại ở ga PY. Em quay lại nhìn đau đáu mà nói thầm: Vĩnh biệt người không quen mà thân. Em phải xuống rồi. Chúc thơ anh từ thơ con ếch trở thành thơ con cóc…
Tôi ngốc và cuống quýt quá. Một bóng nhỏ liêu xiêu bước vào mưa mùa Đông. Cái rét tê tái ôm choàng lấy vóc dáng nhỏ nhoi. Sực tỉnh, tôi cố vươn ra ngoài thành toa mà gào to: Em ở đâu? Muốn tìm em thì biết làm sao? Em quay lại, nụ cười bừng sáng, ấm áp cả chiều mưa đông trên sân ga mênh mông. Em cũng hét to: Tên em là X. Nhà ở …
Than ôi. Tàu chạy mất rồi. Tiếng bánh sắt nghiến trên đường ray át mất nửa cuối câu em nói. Thế là mưa cuốn em đi. Gió cuốn lời em đi. Tàu phũ phàng cuốn tôi đi với bao day dứt và những xao xuyến mơ hồ không cắt nghĩa rành mạch được.
Nhiều năm trôi qua, tôi cũng đã vài lần trở về sân ga ấy. Mưa nói thầm với tôi rằng em cũng đã trở về tìm mãi chờ mãi. Cho đến khi mùa xuân và mùa hạ bỏ đi mất. Em đành theo mùa thu mà lặng lẽ trở về. Ký ức…
Những hàng cây cũ kĩ. Nhưng gió thì lạ lẫm. Chỉ có những cơn mưa vẫn là mưa ngày xưa. Trên đường đời miên man, có bao người ta gặp mà ta quên. Có một vài người ta thoáng gặp rồi thương nhớ mãi .Dù chỉ thoáng qua vài giờ ,nào đã biết gì về nhau?
Lại trở về ga tàu ấy một lần nữa. Già yếu rồi. Chắc sẽ ít dịp tìm về nơi đây. Về đâu phải chỉ để tìm người? Về để tìm lại chính mình? Cúi xuống ngắt một cọng cỏ non tơ. Ngắm nó mà rưng rưng. Hình như một thời xa lắc mình cũng xanh và đắm say, mà kiên cường như cỏ?
Lại một chuyến tàu nữa rú còi nghịch ngợm vào ga. Nào, rồi ai cũng sẽ bước lên chuyến tàu của riêng mình. Em ạ. Giờ này em ở đâu? Nếu có qua sân ga hãy nhìn xuống chân mình. Cỏ xanh bền bỉ và âm thầm không nói. Có phải ai cũng nghe và hiểu cỏ nói gì. Gió và mưa lạnh quá. Một giọt trong veo vỡ trên môi khô khát. Để ta dắt tay mưa lên Tàu. Nhìn qua mưa mùa đông…