Em ngọt ngào cay đắng đến bao nhiêu?
Em chẳng còn mùa xuân, em chẳng còn mùa hạ
Thu úa sáng mai, đông giá ban chiều
Chưa dám trọn đêm làm sao anh biết được
Em ngọt ngào, cay đắng đến bao nhiêu
Mùa hạ đi qua tôi. Mùa hạ đi qua em. Mùa hạ đi qua những cuộc đời. Trai trẻ. Không phải xuân qua, hạ tới, thu đi, đông về. Mỗi người chỉ có một mùa hạ trong đời. Ngôn tình của nắng. Và … nhớ nắng.
Trời đang nắng, can cớ chi mà nhớ nắng? Lạ thế, những sớm mai trong và mịn như nhung thế này, lãng đãng nhìn ra cái không gian chơi vơi ngoài kia… Những bông hoa triệu chuông, những đóa dạ yến thảo (mình còn chả biết gọi tên chúng cho đúng), đang nở tím vàng đỏ cả ban công chật hẹp. Thành phố lao xao dưới kia. Người người chộn rộn, bận mải dưới kia… Nắng đẹp đến thế này…Sao lại nói nhớ nắng?
Có phải vì, ấy là nhớ một tri âm nào? Nhớ cái nắm tay. Nhớ những câu chuyện không đầu mà chẳng có kết thúc. Nhớ những lang thang bãi biển đầu ghềnh. Có thể thỏa thích chửi rủa hay nói bậy mà không cần phải nghi ngại. Lạ thế, có đôi khi, những thiết thân đâu cứ phải “đồng điệu”. Chỉ là có thể ngồi bên nhau, nói những điều không phải quá nhiều đắn đo, suy xét. Có thể tin nhau đến mức chả có điều gì mà lay chuyển.
Nhớ nắng. Có phải vì đang tiếc từng giây phút mà cái nắng trôi qua, mọi tươi sáng hôm nay rồi lại chìm trong mưa rét u ám? Chả có gì vô tình, đổi thay nhanh chóng như thời tiết cả.
Chẳng phải vậy. Nắng của ngày hôm nay đã không là nắng của ngày hôm qua. Những bàn tay âu yếm, những mắt nhìn khiến buổi chiều nhỏ bé bao dung. Những con nước dềnh lênh trên ngọn những thủy triều không đỉnh. Đi qua mùa hạ để thấy nhớ nắng vô chừng. Có ai đó từng nói hay là chính tôi nhỉ: mỗi người chỉ có một mùa hạ trong đời…
Ừ thì gió, ừ thì mưa, ừ thì nhớ, ừ thì thương, ừ thì những giận hờn, nhưng bấy nhiêu thôi chẳng đủ để thiêu đốt nhân gian. Phải là nắng, xênh xang nắng, bão táp nắng, chao đảo nắng, phải là ngôn tình của nắng.
Em chẳng còn mùa xuân, em chẳng còn mùa hạ
Thu úa sáng mai, đông giá ban chiều
Chưa dám trọn đêm làm sao anh biết được
Em ngọt ngào, cay đắng đến bao nhiêu
Vậy ư. Mùa hạ qua lâu rồi. Đã bảo. Dẫu một ngày kia mây có bừng lên ửng hồng chân trời mùa hạ, chết tiệt, yêu thương lại rủ nhau nhớ nắng quay về…nhưng đó là ngôn tình của nắng.
Đôi khi ngồi với mình một sáng mù sương, trong một quán cà phê để chờ nắng lên. Quán đông người, nhưng may mắn, ô cửa sổ mở ra một khoảng trời xao xác gió trên những tán mận quân và vú sữa. Có người bảo, thèm về quê, nghe tiếng gió vườn, ngả mình trên chiếc giường tre, nhìn trời xanh và xem lũ chim líu ríu hót… Còn tôi ư? Chẳng biết nói gì ngoài cái sự thèm bêu đầu giữa nắng trưa.
Có những ngày rơi xuống bên ta những niềm vui trốn biệt. Tìm đến lưng chiều, mà gió cũng đi vắng hết. Chỉ còn đôi sợi ánh sáng vương lại trên mặt sông hoang vu như chờ giây tan biến. Lúp xúp những bụi cây giữa cồn sông lặng tờ nước dâng mang mang. Nơi đó chả biết lá đang kể chuyện gì, con còng, con cáy đang mơ giấc bình yên nào, con cuốc cuốc đang khắc khoải điều chi mà làm tan nốt chiều mỏng tang màu khói? Tự đứng vào bức tranh buồn lặng, tự vẽ mình thành nét vẽ cô quạnh, chẳng vì đâu, chẳng vì ai.
Không vì đâu, không vì ai hẳn cũng là điều nuối tiếc nhất. Giữa bao nhiêu cũng chỉ có mình. Tìm đến đánh bạn cũng niềm tuyệt vọng. Thở bằng những niềm đau, tim đập bằng ảo giác. Lấy nước mắt soi tỏ nụ cười. Lại đeo đẳng câu hỏi ngày thơ bé, khi ngắm mây chiều.
Đằng sau những trùng trùng điệp điệp, những tầng tầng lớp lớp kia là gì. Cái gì sẽ là điểm tận cùng? Và đằng sau điểm tận cùng sẽ là gì nữa chứ ??? Hỗn mang vô định. Chợt thấy ngắn ngủi quá những kiếp mình. Sao không thể chọn vẽ mình vào những niềm vui? Biết làm sao, khi có những ngày mà niềm vui trốn biệt ??? Ấy là những ngày thiếu nắng.
Vậy phải làm sao giữ nắng trong bầu trời này, hay chỉ dẫu là bé nhỏ như giữ nắng trong cuộc đời mình, trong tâm hồn mình. Nắng ở đâu và ở đâu. Lại nhớ nắng. Lại giãi bày nắng. Lại tâm tư nắng. Chẳng vậy sao một khi thiếu lửa trong đời.
Nắng hát tình ca. Nắng bộn bề thiếu thời. Nắng chất ngất hai mươi. Nắng dật dờ ba mươi. Nắng lặn nắng ngụp trong sâu thẳm nắng khi ai đó hát lên ngôn tình của nắng. Đẹp như một đời nắng đã qua…