Câu thơ của Nguyên Sa sáng tác từ những năm năm mươi của thế kỷ trước cứ như còn văng vẳng bên tai khi tôi bước chân trên đường phố Sài Gòn. Hạ về phượng đỏ, ve ngân gọi mùa họp mặt, cho vòng tay thêm chặt những ôm xiết thân tình, cho mắt chợt rưng rưng khi cùng nhau nhắc thuở học trò xa lắc…

Nắng Sài Gòn

Nắng Sài Gòn

“Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông…”

Nguyên Sa

Dẫu đã vào mùa mưa, vẫn còn đó chan hòa nắng sớm. Nắng trải dài trên phố, những tia nắng xiên qua kẽ lá nhảy nhót trên vai khách bộ hành nhàn tản vỉa hè. Nắng lung linh trêu đùa hạt nước li ti còn đọng lại trên những bông hoa vừa được người công nhân đô thị tưới mát trong công viên buổi sáng.

Một ngày Sài Gòn bắt đầu nhịp sống của đô thị lớn phương Nam bằng ánh mặt trời rực rỡ, dường như mọi người đã quên đi cơn mưa lớn chiều qua làm nước ngập, nghẽn tắc giao thông một vài con phố.

Dẫu mưa hay nắng thì Sài Gòn vẫn nhàn nhã ung dung những con người ngồi quán cà phê sớm vừa nhâm nhi ly cà phê mát lạnh vừa đọc báo, lướt mạng…Họ tìm cho mình chút thư giãn đầu ngày để rồi chốc nữa lại lao ra phố, đến nhiệm sở, công trường, lớp học…cuốn mình vào cuộc mưu sinh không ngừng nghỉ. Đất Sài thành dù được tính là bao dung, đùm bọc nhưng có ai không làm gì mà sống nổi ở nơi “gạo châu, củi quế” này. Bởi vậy Sài Gòn luôn là nơi chốn chứng kiến bao thành công, thất bại của những cuộc đời dấn thân mưu cầu ấm no, hạnh phúc.

Nắng trưa Sài Gòn chang chang nghiệt ngã như thiêu đốt những bước chân của em bé bán vé số, những đôi vai trĩu nặng bởi hàng hóa của người bốc vác xóm chợ, những đôi chân uể oải của bác xích lô khi kiếm được một cuốc xe giữa cái thời Grab, GoViet nhan nhản công nghệ 4.0 này. Nắng gay gắt, hầm hập, mặt trời cứ như tranh thủ thêm chút xíu thời gian rót cái nóng xuống phố vì chiều về sẽ là những cơn mưa xối xả để đêm đến khí hậu mát mẻ và trong lành, dường như ta đang ở một không gian khác xa với một đô thị đông đúc, sầm uất bậc nhất trên đất nước này.

Nhưng giờ đây, khi tôi đang bước chân trên phố thì nắng Sài Gòn vẫn thật dễ thương. Mênh mang bến Bạch Đằng một màu vàng như rót mật. Tiếng còi tàu, tiếng cười vui của đám bạn trẻ hòa cùng tiếng gió xạc xào trên những hàng cây…Sài Gòn sớm chưa ồn ã tấp nập, chưa bị quá tải với tiếng xe cộ, đó đây vẫn còn những người đi tập thể dục muộn trong công viên, có những chàng trai xách máy ảnh lững thững ngó nghiêng phố xá. Tôi lặng đi trước cảnh sắc thanh bình, yên ả – một khoảnh khắc không phải ai cũng may mắn bắt gặp trong không gian đô thị lớn ngày nay.
Chầm chậm bước trong công viên ven bờ sông, tà áo dài và mái tóc tung bay trong gió lộng, tôi thấy như nắng sớm từng hạt, từng hạt nhảy nhót trên tóc, trên vai mang tới một cảm giác thư thái lạ kỳ. Tôi ngắm cảnh, ngắm người, ngắm nắng ban mai…và chợt như thấy lại mình ngày xưa tuổi học trò với chùm phượng vĩ, tiếng xe đạp kính coong reo vui trong cái nắng hè xứ Nghệ. Nắng gió quê nhà mà chúng tôi thường gọi đùa là “đặc sản” dẫu đã xa mấy chục năm rồi nhưng có ai mà quên được. Từ quê nghèo “nắng cháy da cháy thịt, mưa thối đất thối đai” chúng tôi nhọc nhằn lớn lên, học hành rồi tỏa đi lập nghiệp bốn phương trời. Để rồi khi ở lứa tuổi “chiều tà” lòng ai cũng rưng rưng khi nhớ về bến cũ, ai cũng mong có dịp gặp nhau để nhắc ngày xưa…

Sài Gòn đón tôi với nắng sớm lung linh, với vẻ đẹp của một thành phố hiện đại nhưng chưa mất đi những khoảnh khắc yên bình, chút không gian nên thơ của một phố thị được hình thành từ miền sông nước. Từ nhiều tỉnh phía Nam, chúng tôi về đây hội ngộ “Vinh xưa”.

Những người con quê Nghệ lập nghiệp ở miền đất phương Nam giờ đây hội tụ giữa Sài Gòn – mảnh đất ân tình đã đùm bọc chở che và mang đến thành công cho bao người con xa xứ.

nmn-tvh

Tôi là Nguyễn Minh Nguyệt

Thành viên của Tản Văn Hay từ 4 tháng 9, 2019

“Nắng Sài Gòn tôi đi mà chợt mát”…bởi ngọn gió sớm từ bến sông, bởi tiếng ríu ran của những đôi bạn trẻ, bởi tiếng nhạc nhè nhẹ dập dìu từ một quán cà phê nép mình dưới bóng cây xanh. Xa bao lâu rồi giờ trở về đây tôi vẫn thấy thân thương, vẫn xúc động bồi hồi bởi những kỷ niệm đậm sâu với mảnh đất này.

Mặt trời đã lên cao, phố xá tấp nập người và xe. Sài Gòn hối hả cho một ngày mới có tiếng cười vui sướng, có tiếng khóc chào đời của trẻ thơ, có những giọt mồ hôi nhọc nhằn kiếm sống của người lao động. Tôi đi trên phố nắng trải dài, suy tư và hồi tưởng, thấy bước chân mình bỗng nhẹ tênh..

Tản văn in chung của Nguyễn Minh Nguyệt