Tôi là Hoàng Lan
Thành viên của Tản Văn Hay.
M
ùa đông rồi cũng trở về như một lời hẹn. Phố bàng bạc trong sương, phố ngập tràn gió bấc. Những cây bàng mới hôm qua lá vàng suộm nay đã ào ạt đỏ để rồi nhẹ nhàng rơi về cội. Mùa đông Hà Nội phải cảm nhận trong từng giác quan, phải nghe… phải nếm…. phải thao thức trong từng nhịp đập của thời gian.
“ Hà Nội của tôi những mùa Đông yêu dấu.
Mùa bao nhiêu kí ức cho mình nhớ thương..”
Đâu đó trong một ngõ hẹp nằm nghiêng nghiêng nhuốm màu thời gian, lời ca da diết vọng ngân…. Tháng Chạp năm nào đó của một mùa đông rất xa, hoa sữa thơm dài con phố nhỏ. Lần đầu tiên trong đời, trái tim tôi rung lên từng nhịp khi bắt gặp cái nhìn chan chứa từ anh.
Tôi biết mùa đông sẽ không còn lạnh lẽo bởi cái nắm tay thật chặt, bởi hơi ấm từ chiếc khăn len anh quàng lên cổ cho tôi. Hoa sữa căng tròn vòng ngực, hương thơm như gửi lên từng ngôi sao xanh biếc.Tiếng dương cầm chơi trên một gác hai nào đó bên hồ Thuyền Quang thả từng giọt âm thanh trong gió. Tôi khe khẽ reo: ” Xô- nát ánh trăng!” Mùa đông năm ấy, mùa đông của tuổi thanh xuân tôi vừa tròn 19 tuổi. Hoa sữa trong gió lạnh nhắc tôi nhớ về mối tình đầu trong trẻo, vụng dại và vô cùng trong sáng. Nhớ đấy mà đã xa. Nhớ đấy mà không còn gặp lại. Vẫn biết mùa hoa là hữu hạn nhưng hương hoa sữa là vô hạn trong trí nhớ của tôi mỗi khi gió heo may tràn về trên phố.
Mùa đông Hà Nội rét mấy cũng phải ra đường, ngồi đâu đó trong một quán ăn cũ kĩ gọi cho mình tô phở nóng bốc khói nghi ngút hay dậy sớm hít thở mùi sương sớm bên Hồ Tây và cảm nhận rét nhưng thật thú vị! Rét vẫn rủ nhau ăn kem Tràng Tiền để cảm nhận cái rét từ trong lòng rét ra… Nếu chỉ nhắc đến mùa Thu e sẽ không đầy đủ. Mỗi mùa đi qua trên một con đường, một góc phố thân thương ta đều thấy một vẻ đẹp rất riêng và lòng muốn ngân nga một khúc ca về Hà Nội.
Nếu ai đó nói mùa đông Hà Nội cũng như mọi thành phố khác ở miền Bắc thì xin hãy thả bộ chầm chậm dưới hàng cây cổ thụ, hãy đứng thật lâu trước sóng nước Tây Hồ nhìn nắng đông trườn dài trên thảm cỏ, nghe bầy sẻ nâu ríu ran kể chuyện phố ngày nắng đẹp và nghe chuông nhà thờ Cửa Bắc ngân nga, ngân nga….
Đôi khi tôi thích lang thang trên phố mùa đông ngắm những ngôi nhà cũ kĩ, tường vôi vàng bền bỉ đi qua mưa nắng và lòng tự hỏi phố nhớ chân ai mà dậy hương lá sấu? Phố đợi chờ ai mà thăm thẳm mắt đèn?
Hương phố mùa đông lạ lắm không ai có thể tả được cụ thể đó là hương gì. Mùi của gió bấc từ sông Hồng phả vào hay mùi của sương đang tan trên cánh đồng hoa Nhật Tân? Phố nào thơm mùi thuốc Bắc? Phố nào nức mùi cà phê rang xay? Phố nào dìu dịu hương mộc, hương trầm? Để rồi còn đang ngơ ngác lại nghe ngân nga tiếng chuông vang trong tiếng kinh cầu.
Mùa đông nơi khác vội vã, hối hả. Mùa đông Hà Nội chậm rãi, thong dong.
Người ta ngồi sát bên nhau xuýt xoa vị ngọt của bát bánh trôi Tàu dậy thơm mùi gừng hay chia nhau bắp ngô nếp nướng lách tách mùi củi than.
Mặc kệ gió hun hút, mặc kệ những lo toan thường nhật cứ phải vui, phải cười phải thật đẹp trong áo choàng, khăn san đủ sắc, đủ màu. Mỗi năm chỉ có một mùa đông và đời người còn được biết bao mùa đông nữa. Người xa xứ đi đâu cũng nhớ da diết cái rét đầu đông, nhớ tiếng còi tầu ngân dài mỗi khi vào ga Hàng Cỏ. Nhớ tiếng chổi tre xào xạc trên những khúc quanh vỉa hè liêu xiêu. Từng cơn mưa lây rây đọng trên má em hồng. Mùa đông có gì xốn xang mà nhiều đêm trằn trọc một nỗi nhớ không gọi được thành tên.
Hà Nội là vậy, mùa đông Hà Nội là vậy. Lắng nghe hơi thở của phố trong sương. Tiếng chân ai tìm về lối cũ. Lòng chợt ngân lên câu hát về một mùa đông đã xa.
“… Ơi đêm mùa đông Hà Nội thức trong mưa.
Anh đi tìm em như tìm về hạnh phúc
Ơi đêm mùa đông Hà Nội buông hơi thở
Ơi đêm mùa đông Hà Nội thức trong mơ … “