Mùa cao su rụng lá

    952

    Mùa cao su rụng lá

    Tháng ba. Trời hôm nay bỗng dưng có vài hạt mưa ngại ngần rơi xuống, xám xịt mây bay, mặt trời không thấy đâu, cảnh sắc nhuộm buồn. Phía bên ngoài vẫn có con đường liên xã rải nhựa nhưng tôi thích đi con đường đất này hơn.

    Tôi trôi đi trên con đường gập ghềnh bên hông thung lũng cắt ngang rừng cao su. Lá lạo xạo rải một tấm thảm dày dưới chân tôi. Ngước mắt nhìn lên tôi thấy một màu vàng ruộm, có lẽ nào nắng chẳng muốn về nhà nên đang trốn trong lá? Nhìn tiếp xuống thân cây thấy chiếc bát hứng nhựa đã được lật úp lại thì tôi biết mùa cao su rụng lá đã về.

    Kể cũng lạ, trong khi hầu hết những loài cây khác ở Tây Nguyên chờ đến tháng ba để xanh tốt, trổ ngào ngạt những mùa hoa thơm nồng mùi mật rồi đậu quả đợi mùa hè, thì cao su lại chọn mùa này để khoe vẻ khẳng khiu, khắc khổ.

    Cây cao lêu nghêu như muốn vươn thẳng, chạm đến bầu trời, cành cây trống trải toẽ ra, cong lên như người vũ công đang cần mẫn say sưa với điệu múa của riêng mình trên sân khấu.

    Mỗi khi có cơn gió thổi đến, tôi nghe mát rượi tràn qua người, lá vàng hàng loạt bay nghiêng, rời cây rơi xuống sống nốt phần đời của mình rồi lẫn vào đất chờ ngày tái sinh trong dáng hình vững chãi. Kìa, mưa đến rồi đi nhanh như một cái xoay mình, nắng đã lại lên, rải khắp núi đồi. Nắng chiếu xiên ngang, lấp lánh những hạt bụi vàng, điệp cho sắc lá thêm phần chói chang.

    Thật lạ, tôi nghe mùa thu đang ở giữa mùa xuân. Tôi say sưa nhìn bức tranh của tạo hóa đã cho cây cao su nổi bật một sắc vàng không trộn lẫn giữa bạt ngàn rừng keo, vườn sầu riêng, vườn bơ… đang mơn mởn đua nhau nảy lộc đâm chồi. Rừng cây cao su chạy dài hút mắt người dường như chẳng quan tâm gì đến xung quanh, cứ chìm đắm vào một vũ điệu cành của riêng mình trong im ắng mà quá đỗi thiết tha.

    Mùa rụng lá, mùa cây cao su không đau. Quanh năm, cây cao su rút cạn mình dòng nhựa trắng, đều đặn ngày ngày đêm đêm đỡ đần người nông dân trong bộn bề nỗi lo cơm áo. Chi chít quanh thân cây là những vết rạch ngang rạch dọc vĩnh viễn không thể lành da, liền miệng. Tuổi đời càng cao vết thương càng nhiều. Cây cứ chắt chiu từng giọt nắng giọt mưa của trời, từng ngọt lành của đất để rồi ứa ra rào rạt dòng nhựa vui buồn. Đến mùa này cây được nghỉ ngơi, những vết thương ngưng chảy máu. Lá rụng, cành cây trụi lủi vươn dài, sự sống âm thầm được nuôi dưỡng, nảy nở bên trong.

    Chẳng bao lâu nữa, lá non sẽ mọc ra, cây tốt tươi trở lại, chuẩn bị mùa lấy mủ mới bắt đầu. Nhưng đó là chuyện của ngày sau, còn lúc này đây, cả rừng cao su hàng vạn cây đều đang thảnh thơi tận hưởng tiếng chim hót gọi bầy, tiếng ve vang trời dậy đất báo mùa hè đã đến, tiếng ve vì một trận mưa đầu mùa hè mà tràn ngập khắp không gian, tấu lên bản nhạc rộn rã, chói chang không ngừng nghỉ để bù lại những ngày tháng ngủ vùi trong yên lặng, tiếng gió vi vút kiên nhẫn thổi hết trận này đến trận khác gọi cành cây vươn mình đón nắng.

    Dưới gốc cây, thảm cỏ xanh mượt lấm tấm những nụ hoa trắng muốt đang nhờ bóng mát của cây cao su để ngời lên sức sống mạnh mẽ dù có một vẻ ngoài hết sức bé nhỏ, khiêm nhường. Cả một rừng cây im lìm, vắng bước chân người mỗi sáng sớm, mỗi tối khuya, chỉ còn lại lời thì thầm, trò chuyện của những thân cây cao vút, in cái bóng gầy guộc lên nền trời. Có lẽ chúng đang động viên nhau kiên cường đi qua mùa nắng nảy lửa, khô khát cả đất cả người.

    Ngày công ty cà phê quyết định chặt hết những rẫy cà phê xanh ngát để trồng cao su, tôi đã rất buồn và nghi ngại bởi tôi không tin cây cao su có thể thích nghi được với đất đai khô cằn, thời tiết khắc nghiệt với mùa mưa kéo dài từ tháng này qua tháng khác đặc biệt là chẳng năm nào ở đây không có vài ba trận bão tràn qua. Nhưng cuối cùng những rừng cao su vẫn sống, lớn lên và đang cho những mùa mủ đầu tiên, thỏa lòng người nông dân ngày đêm chăm bón, mong chờ.

    Tôi đi giữa rừng cây, nhìn lên bầu trời rồi miên man nghĩ: Chẳng phải đời người cũng giống một đời cây hay sao. Dường như ai cũng bị cuộc sống cuốn đi theo những khát khao, lợi danh được mất. Chúng ta rút cạn sức lực của mình cho cuộc mưu sinh.

    Thân tâm mỗi người trong quá trình trưởng thành đều chằng chịt những vết thương, có sâu có cạn, có vết thương sẽ lành, có vết thương cứ âm ỉ mà đau, mà nhức nhối. Như rừng cây cao su chảy nhựa quanh năm, cần có mùa rụng lá để nghỉ ngơi, tự mình làm khô những vết thương, thảnh thơi sau những ngày đau đớn, mỗi người trong chúng ta đều cần những phút giây dừng lại trong tất bật hồi hả đời thường.

    Ấy là khi chẳng phải ai khác ngoài chính chúng ta phải tự ôm ấp, vỗ về trái tim mình, làm bước chân của mình chậm lại, tập thở những hơi thở trọn vẹn trong sự tĩnh lặng, tìm về bình yên để làm sống lại những ngày vui.

    Mỗi lúc rã rời tôi thường nghĩ về lời bài hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: “Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người”. Và tôi biết muốn yêu được ngày mới, muốn tìm được niềm vui trong nỗi khổ triền miên của đời người thì trước hết tôi và những người quanh tôi phải biết yêu thương chính bản thân mình, như cây cao su cần những ngày rụng lá để rồi sinh sôi, mạnh mẽ, sống hết phần đời cây của mình ở những ngày sau.

    Thiết kế:

    Hồ Huy