Có thể nói tôi đã vừa thực hiện được một giấc mơ đời mình. Giấc mơ tưởng như thật viển vông, nó sẽ khiến người khác bật cười, nhưng với tôi thật quá đỗi thiêng liêng. Và tôi đã sống những ngày hạnh phúc đến bàng hoàng mà dư âm của nó chắc chắn sẽ theo tôi đến tận sau này.
Hóa ra, giản dị lắm, tôi chỉ cần ngồi sau chiếc xe máy, nắm lấy bờ vai người bạn đồng hành đầy tin cậy của tôi, và vượt quãng đường từ thành phố Vinh lên đến Kỳ Sơn. Tôi đi gặt mây trời. Tôi đã được lẫn vào mây trời, như tôi đã từng mơ…
Một sáng tỉnh giấc, bỗng thấy thành phố bé nhỏ, cuộc đời mình bé nhỏ . Ghé tai người đồng hành: “Em thèm được ngửi mùi cỏ. Thèm ở giữa cao xanh. Thèm được thả giày chạy trên con đường vắng bóng người nữa. Và thèm vô cùng cảm giác muốn lẫn vào mây xanh đỉnh núi”. Và thế là, tôi được ngồi sau xe của một người mang cho đến cho tôi cảm giác tin cậy, bình yên tuyệt đối. Những ngày cuối thu đầu đông thật lạ lùng.
Nó không tươi xanh mơn mởn đầy màu sắc rộn ràng như mùa Xuân, không rực rỡ kiêu hãnh như mùa Hạ, cũng không nhu mì, dịu dàng, mơ màng như mùa Thu, không cô độc lạnh lẽo như mùa Đông. Tôi cũng không biết nói thế nào nữa về những ngày tháng này. Chỉ biết, đó là những ngày tháng đầy nỗi xôn xao, đầy nỗi khắc khoải mông mênh, chùng chình, bồng bềnh trôi qua phận người, như những áng mây…
Tôi đã ngủ giấc ngủ chập chờn trong một khách sạn nho nhỏ ở thị trấn Mường Xén, một giấc ngủ không tròn đầy chỉ vì nỗi hồi hộp “săn mây” vào sáng hôm sau. Nỗi hồi hộp của tôi quả nhiên được đền đáp khi người bạn đồng hành nhấn ga tiến vào con đường dẫn lên Nậm Cắn – Kỳ Sơn. Con đường uốn lượn quanh co, càng đi càng như thể chạm vào núi non, càng đi càng xa.
Tôi ngỡ ngàng bàng hoàng khi xe bắt đầu lên dốc, vòng qua những khúc quanh, vùng eo cong cong lưng đèo. Chao ôi một trời sương? Sương hay là mây nhỉ? Sương hay là mây? Mặc cho tôi reo lên ríu rít, người đồng hành vẫn tiếp tục nhấn ga, xe vun vút chở người lẫn vào đám bồng bềnh đầy mê hoặc. Cả cung đường len đèo, đổ đèo chỉ dăm ba chiếc xe .
Chợt nhiên thấy con người thật bé nhỏ. Tôi thoáng rung mình, cõi lòng dẫy cảm giác chênh chao, lơ lửng. Sương mù tràn vào mi mắt, sao nghe vị mằn mòi nỗi u hoài xa vắng… Và nếu không có bàn tay thô ráp rộng lớn và ấm áp bỗng nhiên đặt xuống mà nắm lấy tay tôi bé nhỏ đang run rẩy nắm chặt eo người thì không hiểu những mơ hồ án ngự trong tâm hồn tôi sẽ trôi vào đâu, giữa chập chùng sương trắng mây mù vùng biên viễn.
Trong giấc mơ thanh xuân, có người con trai da trắng như mây, vẫn thường phiêu bồng chốn thung này. Người con trai đã từng giữa đêm khuya vắng miền sơn cước, gọi tên tôi trong nỗi nhớ và hứa nhất định sẽ có lần đưa tôi đến một nơi như thế, một nơi mây phủ núi đồi, một nơi mây trôi trong nắng. Tuổi trẻ thường lạc lối, như trái tim thường không kiểm soát được nhịp đập của chính mình.
Người con trai da trắng như mây đã trở thành một điều gì đó, nhạt nhòa trong tâm hồn tôi, ngủ yên trong trái tim tôi. Nhưng còn lời hứa, còn giấc mơ về một vùng mây trắng? Chúng vẫn ở đó, dẫn lối và an ủi tôi mỗi lần tôi thấy thành phố này quá chật chội và tôi thì quá bé nhỏ. Kỷ niệm sẽ được dàn xếp ổn thỏa, khi giấc mơ được nối tiếp và hóa thành hiện thực bằng tình yêu.
Phải rồi, có những âm thanh huyền nhiệm như một niềm cứu rỗi. Có những sắc màu huyền hồ như một miền nguyên sơ thanh lọc. Tiếng gió và màu mây miền biên viễn khiến lòng tôi rộn rã. Tưởng chừng, chỉ cần kiễng chân lên, tôi có thể tan đi, lẫn vào dòng suối mây, rồi tan đi trong trong màu nắng, tan vào thiêng thiêng hình hài cổ tích, tan vào đời này mang hương sắc thiên di. Đôi chân trần mẹ cha cho, nợ một đời người. Bước vào đời gập nghềnh vạn nẻo, náo nhiệt muôn lời, lại nợ đời một niềm im lặng.
Tôi đã kịp trả nợ cuộc đời bằng một niềm im lặng đầy hân hoan khi người đồng hành đặt tôi giữa một trời mây trắng, trên eo đèo một bản làng nào của xã Tây Sơn mà chúng tôi quên không kịp hỏi tên. Niềm im lặng của tôi, có cả cả nỗi dư hoài muôn thuở “núi trông mây, mây ngó núi u hoài’’ (Hải Vân, Phạm Ngọc Lư) Niềm im lặng thao thiết hạt bụi rơi cay mắt. Hạt bụi nào ray rứt đời nghiêng. Hạt bụi dịu dàng rơi sắc trắng trong vũ điệu mê man bất tận của mây ngàn núi non hay lòng người mê mải .
Khi mây trời ngàn năm trôi mãi, bồng bềnh trong cõi giới mênh mông, tan đi trong nắng rồi lại hồi sinh. Chỉ có đời người,cũng bồng bềnh trong cõi nhân gian, làm sao để nối dài những giấc mơ đẹp đẽ, biến nó thành hiện thực, quý trọng, nâng niu và gìn giữ?
- Thu của người đàn bà với giấc mơ hoa cải vàng bên sông
- Hà Nội vào thu
- Nước mắt thuyền và biển