Tôi là Nguyễn Hòa Bình

Thành viên của Tản Văn Hay từ 24 tháng 7, 2020.

P hố ồn ào náo nhiệt, phố với những ánh đèn lung linh. Dòng người trên phố nối đuôi nhau hối hả đi về, cái tất bật của phố làm cho con người như quên đi âu lo phiền muộn. Chiều nay trên phố tôi bắt gặp một bà cụ đang bán rau, khuôn mặt cử chỉ và cách ăn mặc làm tôi nhớ mẹ. Một người mẹ đại diện cho cả làng quê, cả quảng đời thơ ấu trong tôi ùa về. Để rồi nhung nhớ, để rồi luyến lưu.

Mẹ với tôi không chỉ là đấng sinh thành, mẹ với tôi là tuổi thơ tất tả, là dáng mẹ nghiêng mình tiến về phía trước trong cơn mưa để mang về cho những đứa con đồng quà tấm bánh. Mẹ là người thức khuya dậy sớm lo cho con bữa rau, bữa cháo. Nhớ về mẹ tôi nhớ cánh đồng quê nới cái nắng cháy da hay mùa đông giá rét, nhớ bóng dáng tảo tần của người đàn bà trên cánh đồng bao la. Mẹ cấy đám ruộng đằng đông, mẹ gánh củ khoai, củ lạc đằng tây tiến bước. Nhớ về mẹ tôi nhớ đôi quang gánh hay trong chiếc mủng (*) bên hông mẹ luôn có phần quà nhỏ cho những đứa con thơ.

Nhớ về mẹ tôi thấy khói lam chiều, thấy nồi khoai nóng hổi. Cả bầu trời ký ức xa xưa cứ thế mà tuôn chảy, làng quê như thước phim quay chầm chậm. Cái xóm nhỏ đìu hiu trong chiều đông ảm đảm, tình người lại được lên ngôi. Bà lão nhà bên mang cho nắm ngô rang nóng hổi, mùi thơm của ngô trong trong cơn mưa chiều làm ấm lòng con trẻ. Người đàn bà cầm cây roi bé tẹo gọi đám trẻ đi về bên con sông quê hiền hoà của mùa hè nắng cháy, mẹ là thế đơn sơ. Mẹ cứ hiện hữu trong tôi trong tất thảy ấm êm thời bé, để rồi đôi khi trên bước đường đời nghiêng ngả tôi dừng lại để nhớ về.

“Đi xa lại muốn về, khổ đau càng muốn về”
Tôi thừa nhận mình là lớp người hoài cổ, tôi yêu cái làng quê bé nhỏ. Tôi nao lòng bên nhà tranh vách đất trong buổi chiều thu diệu vợi, làn khói len lỏi vào mái tranh rồng rắn lên trời. Những bắp ngô sém cháy hay củ khoai lang nướng vội như lôi kéo tôi về, mùi quê hương lan toả trong lồng ngực như thôi thúc, như ngóng chờ.

Năm tháng cứ thế mà đi, những đứa con xa quê vẫn thế. Trong sâu thẳm tâm hồn là nỗi nhớ khuôn nguôi, hình ảnh mẹ như đại diện cho cả quảng thời xa ngái. Bức tranh quê hiện hữu đi về, cái đói cái nghèo của những thập niên tám mươi không làm tâm tôi lay động. Gió lay mạnh tán cây ngoài mảnh vườn xào xạc, mưa cứ thế mà tuôn. Trong đêm tối bao trùm ấy là nước lũ dâng tràn, căn nhà nhỏ rung lắc. Đám côn trùng leo lên cao tìm nơi trú ngụ, màu nước bàng bạc phù sa tuôn trào từ phía xa xa thượng nguồn đi xuống. Mẹ khều ngọn đèn dầu leo lét, ảnh sáng bé nhỏ phản chiếu lên tấm phên nứa góc nhà. Chiếc khăn choàng kín đầu, đôi bàn tay nhăn nheo run rẩy.

Mẹ quê cứ thế mà lưu giữ trong tôi, để rồi năm tháng khi tôi làm bố. Khi bên đời gặp ít nhiều trở ngại tôi lại nhớ mẹ, ánh mắt mẹ như soi rọi chỉ đường. Động lực để tôi đi tiếp quảng đường khó khăn, tôi trấn an mình bởi những hình ảnh xa xưa về mẹ. Tôi chắt chiu trong con người mình những chút sức bé nhỏ, mẹ như thổi vào tôi cơn gió lớn giúp tôi đứng lên mà đi.

Công nghệ lên ngôi, con người chạy theo vòng xoáy. Phố tất bật với những mưu sinh, có những lúc rảnh rỗi tôi hoà mình vào phố ngắm nghía người qua. Tâm của mình mong manh hay những gì của thời thơ ấu làm tôi chững lại, ừ thì cần phải vươn lên tìm cho mình một cuộc sống ấm no hạnh phúc. Thế nhưng… đôi khi chỉ một hình ảnh làm khơi gợi trong sâu thẳm lòng mình về mẹ, về bóng dáng làng quê.

Hạnh phúc là gì nào ai định nghĩa được, với tôi hạnh phúc là những cảm xúc thăng hoa mà mẹ vẫn là nguồn sống, nguồn động lực vô bờ để tôi cho mình một mục tiêu sống. Ai đó còn mẹ xin đừng làm mẹ buồn, đường đời dài rộng mẹ vẫn là người cho ta cảm giác bình yên nhất.