TÁC GIẢ: BÍCH HẢO

C

ó những buổi chiều, tôi ngước nhìn lên khoảng trời xanh ngắt, thấy vài áng mây trắng lững thững trôi. Lòng bất chợt tự hỏi, mây có cô đơn không, hay mây đang thong dong tận hưởng một cõi tự do riêng mình?

Từ trên cao, mây an nhiên nhìn xuống nhân gian, ngắm dãy núi trùng điệp, biển cả mênh mông và cả những ồn ào, tĩnh lặng của quả đất tròn đang xoay cần mẫn.

          Trái đất cũng lững thững như thế, hàng tỉ năm vẫn nhẹ nhàng quay quanh trục, đều đặn và bao dung. Phải chăng, chỉ có lòng người là vội vã, sốt ruột đếm từng vòng quay, hoảng sợ trước vệt bóng thời gian đổ nghiêng trên mặt đất. Người ta mải miết chơi trò đuổi bắt với thời gian, mà quên rằng thứ duy nhất có thể chạm vào chỉ là khoảnh khắc hiện tại.

Tôi tin rằng sự hiện hữu của mình, của vạn vật, đều là một phương tiện để tình yêu của vũ trụ được biểu đạt. Như đám mây kia, dù bay lơ lửng giữa trời hay một ngày trĩu nặng hóa thành mưa, cũng chỉ là một cuộc chuyển hóa an nhiên.

          Vì thế, tôi chọn làm người đứng bên lề cuộc sống, lặng lẽ quan sát dòng người hối hả ngược xuôi. Tôi không muốn tranh giành một vị trí quan trọng, không muốn chen vào guồng quay danh lợi. Tôi thích ở một mình, trong không gian chỉ có tiếng gió xôn xao, tiếng lá rì rào và nhịp đập của chính trái tim mình. Tôi thích ngắm nhìn xã hội từ xa như xem một cuốn phim sống động, nơi con người mải mê đi tìm cái gọi là “thành công” – một định nghĩa mơ hồ mà mỗi người lại vẽ ra một khác.

          Dù lòng không muốn, nhưng trách nhiệm vẫn cuốn tôi vào dòng chảy chung. Tôi vẫn đi làm, vẫn họp, vẫn cười nói trong những mối quan hệ xã giao. Nhưng sâu thẳm bên trong, tôi biết mình chỉ là cơn gió lướt qua, là chiếc lá sen trôi giữa dòng mà chẳng hề thấm nước. Tôi chạm vào cuộc đời, nhưng không để nó ghì níu tâm hồn.

Tôi đã từng mải miết đi tìm bình yên. Tôi đi qua nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, va chạm với đủ đầy hỉ nộ ái ố. Mỗi va chạm lại tạo ra một thanh âm, khi bổng khi trầm trong tâm hồn. Để rồi tôi nhận ra, bình yên chưa bao giờ ở cuối một con đường, không nằm ở một nơi chốn hay một con người nào cả. Bình yên vốn đã ở sẵn bên trong, nơi ánh nhìn của ta trở nên thuần khiết, tôn trọng mọi trạng thái của vạn vật mà chẳng so đo, phán xét. Bình yên là khi tâm hồn mềm mại, để tình yêu được tự do trở về với bản chất nguyên sơ của nó.

          Người ta sợ cô đơn, nhưng lại thường nhầm lẫn nó với khoảnh khắc một mình. “Cô đơn” mang theo sự mong đợi, còn “một mình” là một sự độc lập trọn vẹn. Được ở một mình là món quà tuyệt vời nhất, bởi khi đó, ta thật sự lắng nghe và cảm nhận được thế giới nội tâm rực rỡ của chính mình. Những cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố cứ thế trỗi lên rồi lại lặn xuống. Chỉ cần quan sát thôi, không níu kéo, không xua đuổi, chúng sẽ tự sinh tự diệt, như mây tụ rồi lại tan.

Trước kia, tôi ngỡ bình yên là khi cuộc sống thôi sóng gió. Giờ tôi hiểu, bình yên thật sự là khi đứng giữa muôn trùng bão tố, lòng mình vẫn tĩnh tại.

          Cuộc đời vẫn như dòng sông, miệt mài trôi. Còn tôi cứ lững thững bước, thong thả như áng mây phiêu du, chẳng biết mình sẽ dừng ở đâu, chẳng hay khi nào sẽ hóa kiếp thành mưa. Tôi thôi không tìm kiếm nữa, bởi tôi biết bình yên luôn ở đây – trong từng nhịp thở, trong ánh hoàng hôn lặng lẽ bên khung cửa, và cả trong những cơn giông tố mịt mùng.

Dòng đời cứ dập dềnh, còn tôi là một kẻ du hành không vội vã. Tôi mang trong mình nhịp thở bình yên, mở rộng trái tim để tình yêu tự do lan tỏa. Tình yêu thấm vào từng tế bào, tan vào đất trời, hòa vào vạn vật. Tôi không làm gì cả, chỉ để cho tình yêu dẫn lối, cứ thế… lững thững… giữa mênh mông đời.