17 C
Hanoi
Thứ bảy, Tháng mười một 30, 2024

Tản mạn Hà Nội

Tôi thường tới Hà Nội vào thời...

Giữa quê lòng lại nhớ quê

Tôi sinh ra ở quê, lớn lên...

Đèn thương nhớ ai

Trong nhiều đêm chập chờn thức ngủ,...

Khúc mùa xuân

Trong Mắt TôiKhúc mùa xuân

Tiếng vọng của xuân trở về, xuân ẩn trong làn mưa bất chợt, lạnh buốt như kim châm trên da thit, mưa xuân mang hơi nước buốt cóng đôi bàn tay run rẩy của người tị nạn ăn xin dưới gầm tàu điện ngầm hun hút gió lùa.

           Mưa cuối đông, mưa như thể trút tất thảy những tích tụ, những hờn, ghen vào xuân. Xuân đấy … Xuân gợi bao điều bí ẩn giấu kín của vạn vật trong buốt giá, rét mướt, lây phây. Trong khung cảnh điêu tàn ấy, cây cối khô trụi lá, gió mưa của tuyết lạnh, vùi dập đến trơ trọi.

Nhưng xuân lại là mùa của hi vọng, ngày trôi thêm ngày qua từng cơn gió đông, ngày nối ngày qua từng đợt giá rét, mưa xuân da diết căm căm, lạnh lẽo nhưng gợi bao niềm hi vọng cho những ngày nối tiếp.

          Và tôi lại nhìn thấy, sâu trong cảnh sắc ấy có sự hồi sinh và cả sự đắp nổi của duyên sinh, diệt, đang chuyển mình hoán đổi trao nhận gắn kết không tách rời. Phải chăng tất cả chỉ trong một số gốc rễ của sinh, diệt.

Phải rồi, điều tất yếu chẳng thể nào thay đổi, chính là khi tận cùng của hủy diệt lại là gốc của sự hồi sinh. Trong sự hoang tàn, thâm u lạnh lẽo của mùa đông, cây cối đang âm ỉ chuyển nhận mạch sống, âm thầm mà ngấm ngầm thác lũ. Thật mãnh liệt.

          Những cành cây khẳng khiu đã bắt đầu nhú nứt ra khỏi cành khô, đâm trồi, nẩy lộc. Những cây sồi già trước gió đông, kiên nhẫn mặc cho mưa lạnh và cả bão táp. Những cây hoa hồng dại ven đường khẳng khiu mà kiêu hãnh trước gió đông, đẹp đến nao lòng. Những mầm cỏ dại trên cánh đồng bắt đầu le loi sự sống ẩn tàng, dấu hiệu cho sự trù phú hồi sinh.

Đôi chim câu từ phương nam, tránh rét đã quay về, rỉ rả tỉa vuốt lông chăm sóc cho nhau, mặc cho mưa gió, mặc cho đôi mắt ngạc nhiên của tôi sau khung cửa mỗi sớm mai.

                      Đông trút cho xuân, giận hờn hay tích tụ ươm nụ? Con người, trước những phong ba, nghịch cảnh cũng vậy. Mọi sự thống khổ, hàm oan, đau đớn, vật vã, được mất đều giống như giao thời của mùa đông chuyển mình chờ ươm nụ sang xuân.

          Tình yêu của con người cũng vậy, ngay cả sự chia lìa, hợp tan, duyên tụ, duyên tán của tình yêu, tựa giống như mùa đông, sự đau khổ chính là tác nhân cảm thức giá trị hạnh phúc ngọt ngào nếu ta đủ duyên tìm thấy, để rồi nâng niu và trân trọng.

Giống như mùa xuân hương hoa bung nở khoe sắc dập dìu. Và tôi nghĩ rằng, nếu như ai đã từng chạm tới tầng khổ tận cam lai, thì sẽ có ngày niềm phúc lạc, thai lai sẽ quay trở lại.

          Sự chuyển giao, chính là qua trình chuyển hóa tâm thức trong chúng ta, nó giống như sự chuyển hóa của vạn vật trong cái tứ thời. Sự sống ẩn tàng trong cái chết, sự sống là hội tụ tất cả duyên sinh. Chỉ là thêm nắng, thêm mưa, thêm đau, thêm khổ trói gọn gom góp đủ đầy sẽ phát khởi, nở hoa kết trái.

Càng đau khổ càng cảm thức rõ ràng về hạnh phúc, càng nhiều thất bại càng tôi luyện chúng ta sự kiên nhẫn và can trường trong mọi hoàn cảnh thăng trầm của cuộc đời. Xuân đấy! Vờ như công chúa ngủ quên đợi hoàng tử của đời mình ướm cho đôi hài lo lem trong niềm hi vọng tràn đầy.

Xuân đấy ! Vờ như lãnh cảm ngủ vùi lại như người đàn bà căng mộng xuân thì, đang thì thầm thĩ níu xuân sắc trước gió đông, chờ xuân về trong sớm an yên.

Tháng giêng
Mận phải lòng ai
Để Mai vương lối
Đào phai đắm trời.

Nguyệt rằng
Mưa gió tơi bời.
Thơ hong
Tơ thắm
Giăng mời chúa xuân.

Hình ảnh: Trần Thảo Vy

Check out our other content

Most Popular Articles