Khi những âm thanh vi vu trầm bổng réo rắt của sáo diều vang lên nơi thinh không là lúc mùa thu gọi mời vầng trăng dịu dàng tỏa sáng, là lúc lòng người lắng lại qua những nóng bức ngột ngạt hay mưa dầm dề của mùa ngâu. Lúc này con người như lành hơn, nhẹ nhàng và dịu dàng, mơ mộng hơn. Và tôi mơ một giấc mơ rực vàng hoa cải.
Mỏng manh, bé nhỏ và khiêm nhường nhưng hoa cải in đậm trong ký ức tuổi thơ những đứa trẻ như tôi lớn lên từ đồng bãi ven sông. Như thể nắng của cả mùa đông về tụ lại bên sông, rắc lên vồng cải nơi đồng bãi quê mình. Màu vàng của trời, màu xanh của cây hòa cùng màu nâu trầm của đất mẹ làm nên bức tranh cánh đồng hoa cải. À ơi…”Gió đưa cây cải về trời.Rau răm ở lại chịu lời đắng cay”.
Lời ai ầu ơ bên vành nôi nghe dịu êm nhưng xót xa cho một loài cây bé nhỏ. Hết mùa đông, hoa cải về trời theo gió, để lại nỗi trống vắng trong hồn tôi mỗi bận ra bến sông, như vắng xa một người tri âm tri kỷ. Hoa không là bầu bạn nhưng nét duyên thầm của cả cánh đồng hoa cải như một mảng màu tươi tắn dịu dàng, nhẹ nhàng mà sâu đậm khắc dấu ấn trong tâm khảm tôi, bạn bè và những người con lớn lên từ đồng bãi.
Hoa cải từ lâu như hồn quê, như bầu ngực căng tròn của dòng sông mỗi mùa đông đến. Ong bướm theo hoa về với nắng vàng, níu chân các bạn trẻ làm duyên ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời mỗi con người với thiên nhiên đồng quê tươi đẹp. Mỗi mùa hoa về mỗi người lại có những nét tâm trạng riêng. Mẹ tôi thường ngồi tựa cửa mắt hướng về cánh đồng hoa cải, chờ mong những đứa con đi xa trở về từ bến đò thân thuộc.
Bọn trẻ nhỏ trong làng vui với trò chơi tết hoa cài đầu cô dâu, chơi trò trốn tìm trong những luống hoa. Lớp thanh niên tranh thủ ngày đẹp trời, rủ nhau khoe váy áo diện điệu đàng thả sức chụp choẹt. Chỉ có những người đàn ông trong làng có vẻ như không để ý đến cánh đồng hoa, gương mặt đăm chiêu, mặc định với công việc, họ thả hồn trên những luống cày, bao nhiêu mệt nhọc theo cùng mồ hôi quyện vào đất mẹ, lật tung lên phơi dưới nắng vàng rực rỡ để chờ mùa sau lại gieo hạt cải cho các bà, các chị, và lũ trẻ trong làng chiêm ngưỡng.
Giờ đây hoa cải quê tôi không chỉ người quê tôi biết mà đã thu hút khách tứ xứ về mỗi mùa cây trổ bông. Nhà nhà mắc cột, dựng lều phục vụ nhu cầu thay trang phục cho các em, các chị để có những bức hình đẹp nhất. Dễ đâu trong cuộc đời mỗi người có bạn bè đồng điệu về tâm hồn, cùng vui thú lưu lại khoảnh khắc chỉ có một không bao giờ lặp lại lần nữa trong đời.
Tôi đi xa quê, lâu lâu không về được, thèm một buổi chiều ngồi trên cỏ biếc, thả chân trần xuống dòng sông như thời thơ bé cho khỏa lấp nỗi nhớ những ngày xa quê. Dù đi đến đâu, tới chân trời góc bể nào, tôi vẫn nhớ quê tôi với bốn mùa nương náu. Mùa xuân đến phủ xanh bãi mía nương dâu, ngút ngàn tầm mắt. Hạ về dòng sông cười lấp lóa nắng vàng.
Sông Châu như dải lụa mềm vắt qua làng trên xóm dưới. Dòng sông cũng là mạch nguồn tươi trẻ cho cây cối bãi bồi xanh tốt, bốn mùa quả ngọt trái sai. Khi những âm thanh vi vu trầm bổng réo rắt của sáo diều vang lên nơi thinh không là lúc mùa thu gọi mời vầng trăng dịu dàng tỏa sáng, là lúc lòng người lắng lại qua những nóng bức ngột ngạt hay mưa dầm dề của mùa ngâu.
Lúc này con người như lành hơn, nhẹ nhàng và dịu dàng, mơ mộng hơn. Và tôi mơ một giấc mơ rực vàng hoa cải, một mùa đông với gió heo may thổi trên cánh đồng hoa cải đủ làm tóc em bay bay trong gió, đủ làm khăn em làm duyên với nắng vàng. Hoa cải ơi – hoa đồng nội của tôi ơi!