Cảm xúc mùa thu...
Tôi ngồi đây nghe đôi miền thu hát, mùa lấp lánh trong đôi mắt cười, đan vào nhau nỗi nhớ. Nỗi nhớ của tôi, nỗi nhớ của bạn, nỗi nhớ của bao người. Cảm xúc mùa thu…
T rời vào thu, sớm tinh mơ, sương còn đọng trên bụi cây hoa giấy nhà ai đầu ngõ. Bầu trời trong vắt sau cơn mưa đêm qua, như phù sinh khí lên những lá bàng non mơn mởn, khơi gợi hoài niệm đã cũ mèn .
Tôi chợt nhớ tới lũ bạn thủa ấu thơ, chúng tôi bây giờ đã cũ, như những chiếc là bàng già, cằn cỗi, nhưng đủ cứng cáp trước sương gió, nắng mưa, của cuộc đời. Và trong đám ấy, có chiếc lá bàng se sắt rụng rơi vào lòng đất trước mùa thu năm ngoái .
Phố tiễn tôi, khi mùa vào thu. Hương quả thị phảng phất dịu dàng như thế cô Tấm sắp hiện ra trong cổ tích của bà. Trong vời vợi xanh ngắt kia của mây trời, lòng chùng xuống, phải chăng tâm hồn người xa xứ luôn đa cảm? Hay ra đi và trở về đều là thứ hạnh phúc lấp lánh của những người sống trong hai chiều nỗi nhớ.
Bỗng nhiên lao xao trong cái vẻ lặng như tờ của đất trời mà nghiêng ngả mối tơ lòng. Tôi lặng yên gói tất cả những góc phố thân quen qua ô cửa kính xe, trên cung đường , những vòng quay của bánh xe, mang theo hàng cây còn xanh rì mươn mướt. Nhoài người quay lại, tôi họa vào tâm mình nốt sắc màu cuộc sống nơi đây. Hương quê lảng bảng trên những chiếc xe đạp chở đầy mưu sinh, gần rồi cứ thế mờ dần xa tầm mắt, sao lại dùng giằng khắc khoải đến thế. Vẫn là cảm xúc ấy, chộn rộn cho ngày trở về, vội vã trong buổi chia ly. Chỉ những cánh chim thiên di mới nặng lòng mê mải, để rồi nôn nao, cồn cào da diết, khoảng lặng nhấn chìm mạch cảm xúc như thế để khơi lên thống khiết mà chẳng thốt thành lời.
Tôi lặng đi, mặc cho bóng núi đè lên nặng tâm tư. Bóng mẹ tiễn tôi khuất dần vào con ngõ nhỏ, giống như bóng cha mờ xa vào mùa thu năm đó. Thương mẹ. văng vẳng tiếng trở mình của mẹ trong đêm, hơi thở dài bất lực trước chứng đau khớp của người già. Mẹ tôi rên khe khẽ, thảng trong mờ mịt của đêm, tôi thấy bóng chừng như đâu đây, dùng đôi bàn tay đây yêu thương xoa bóp chân cho mẹ như ngày nào, như hồi bố còn tại thế.
Mượn thứ ánh sáng lờ mờ từ chiếc điện thoại hướng về phía mẹ, xem bà có cần gì trong đêm không ? Chưa ngủ hả con, giọng tinh mẫn của bà vang lên, mặc dù xương khớp chân tay, rệu rạo đau nhức lắm rồi, nhưng giọng của mẹ vẫn chan chứa bao bọc cho đứa con gái đã ngũ tuần như tôi . “Một mẹ già, bằng ba lần dậu” . Người xưa nói quả không sai. Mẹ tuy già yếu, nhưng cứ thoăn thoắt cái việc nọ việc kia, cho con cháu .
Tôi trở về đây, nơi gọi là nhà, trên quê hương thứ hai. Đi hay về, đều là nỗi nhớ đang cảm dâng trong dòng duy thức. Đầy hay vơi cho hai chiều đều như nhau. Chẳng phải dòng thủy triều lên xuống, là bồi lở nông sâu, để cho ta biết dòng xoáy xiết nhường nào trong cung bậc cuộc đời. Tôi về đây, ban công ngổn ngang xác hoa, bụi cỏ khô cháy rụi trong cái nắng rớp hè khác thường của Châu Âu năm nay. Kìa những nhành hoa tím còn sót lại, chúng đung đưa trước gió se lạnh chớm thu, chao ôi vẻ đẹp tự sinh tồn khi thiếu bàn tay chăm sóc. Những sắc hoa tím ngắt, những đụn cỏ mục nát, vẫn đẹp đến nao lòng.
Tôi ngồi đây, lặng nghe lá hát trên cây. Khúc giao mùa bừng giấc. Bầy chim sẻ ríu rít trên cành tự tình, chúng bỏ mặc người đàn bà xa xứ, hững hờ đan theo mùa. Tôi đã chở mùa thu từ bắc vào miền trung, rồi gom góp mùa mênh mang sang trời Âu. Hương ổi chín cuối mùa, được mẹ tôi nhét vội trong vali, nồng ngát quẩn vào không gian đặc quánh nơi đây. Ly cà phê đậm vị, mang hơi thở của núi rừng Tây Nguyên, Từng giọt từng giọt nhỏ xuống sưởi ấm tâm hồn tôi, trong cái se se lạnh của một buổi sớm mùa thu xứ người.
Tôi ngồi đây, nghe biển hát, những mặn mòi níu giữ cánh hải âu, bủa vây những hờn ghen tích tụ, sạt lở vun bồi, trăm sông rồi sẽ chảy về một biển, vậy thì nào ai ngăn được thác lũ mưa nguồn. Tôi ngồi đây nghe phố hát. Những hỗn mang xuôi ngược, những dòng người hối hả nối nhau. Phố giao mùa, hương cốm non chắt chiu mồ hôi mẹ như xua tan mỏi mệt. Phố dịu dàng êm đềm hơn, dưới cơn mưa ngâu bất chợt như tiễn người ở xa. Phố lên đèn nhập nhoạng, cho bàn tay vội nắm bàn tay.
Tôi ngồi đây, nghe lòng mình tự hát khúc tri ân và cảm ngộ nhân sinh qua ly cà phê đắng ngọt nỗi đời. Những phức điệu cuộc sống là hạnh phúc bình dị mà ai trong mỗi chúng ta, đều phải tự tay, dệt thêu, may vá, bằng nghị lực trong nỗi buồn hẩm hiu của mỗi số phận con người. Những người bạn mà hữu duyên tôi được gặp, được chia sẻ những nỗi thống khổ của bạn, cũng như thể tôi tự soi cái bóng của chính mình mà đặng nông sâu. Có ai đủ minh triết trước sự va đập cuộc đời?
Tôi ngồi đây, lặng lẽ nghe tình yêu hát. Cô đơn hay là tự do? Khúc hát mê say của tình yêu, được lấp đầy bởi hai tiếng tự do. Như lá trên cây xào xạc khúc nhạc trời vàng ruộm sắc thu. Tự do như người khổng lồ lênh khênh, vượt qua bao đầy ải của nhân gian. Với tôi tự do đích thực, là không lăn trôi trong yêu ghét thường tình của con người. Tự do vượt lên trên cả những thước đo đúng sai đã mặc định.
Và tình yêu cũng thế, tình yêu đích thực tồn tại phải gắn với thái độ biết ơn sâu sắc, vì đối phương không phải là một vật thể mà họ là một cá thể, có linh hồn. Tình yêu đích thực sẽ khiến cả hai dành cho nhau sự tự do tuyệt đối. Đương nhiên tình yêu là mối liên kết cho và nhận, nhưng không thể thiếu thái độ tôn trọng từ đối phương. Và hình như, người ta chỉ tương kính nhau khi mới yêu, còn khi được chung sống cùng nhau dưới một mái nhà, người ta lại mất đi lòng biết ơn trong nhau.
Nên tình yêu bị rơi vãi, để rồi tình yêu giống như cuộc mặc cả thiệt hơn, và rồi tình yêu bị hủy diệt, bị chết yểu trong sự trao nhận không đúng cách của con người. Tôi tự hỏi có mấy ai trong muôn kiếp nhân sinh, có được hạnh phúc thực sự? Khảo nghiệm mà rằng … Hạnh phúc thật sự với tôi, là đặt nhẹ mọi sự tình xuống. Và tự do sẽ, hóa giải nổi thống khổ của con người.
Tôi ngồi đây nghe đôi miền thu hát, mùa lấp lánh trong đôi mắt cười, đan vào nhau nỗi nhớ. Nỗi nhớ của tôi, nỗi nhớ của bạn, nỗi nhớ của bao người. Cảm xúc mùa thu…