Đêm chìm dần, chìm dần. Giấc mơ về một loài hoa dại mọc ngổn ngang dưới thiên đường trùm lấp lấy mình. Mình đang mơ, không còn ý niệm gì về thời gian nữa, mình mơ thấy có một bông hồng e ấp nở ở đầu giường, không biết là hoa hồng của ai nhưng nhất định không phải là của anh. Có ai đó muốn đem tình yêu đến cho mình.

Mùa đông mòn mỏi trôi qua, tháng mười hai đã đến. Đêm Noel lạnh lùng buốt giá trôi qua. Thị tứ không có ai là người công giáo nên Noel buồn.

           Mới chín giờ tối mọi nhà đã đóng cửa đi ngủ. Trời lạnh nằm trong chăn để quên đi cái buốt giá của thời tiết. Mười năm nay chưa có năm nào anh ở cạnh mình vào đêm Giáng sinh. Anh bận trực ở cơ quan. Sáng hôm sau mới về với bông hồng trên tay không còn tươi nữa. Mình không dám giận anh vì trên khuôn mặt gầy gò là vẻ hốc hác mệt mỏi. Nhiều lúc mình chỉ muốn anh như một đứa trẻ nhỏ để ôm ấp chở che.

            Anh cô đơn nhưng chẳng một lần chịu chia sẻ, tất cả mọi người trên thế gian này đều cô đơn, dù cho họ có luôn tỏ ra ồn ào náo nhiệt. Trằn trọc mãi không sao ngủ được. Đêm nay. Sẽ có bao người không ngủ được như mình. Bao năm qua mình vẫn luôn như sống một mình chứ không hề như đang có anh và con bên cạnh.

Đêm chìm dần, chìm dần. Giấc mơ về một loài hoa dại mọc ngổn ngang dưới thiên đường trùm lấp lấy mình. Mình đang mơ, không còn ý niệm gì về thời gian nữa, mình mơ thấy có một bông hồng e ấp nở ở đầu giường, không biết là hoa hồng của ai nhưng nhất định không phải là của anh. Có ai đó muốn đem tình yêu đến cho mình.

Anh về. Mình vẫn đang mơ. Giấc mơ hoa hồng của mình có mùi men rượu. Anh uống rượu, phả vào má mình mùi men rượu khê nồng. Thì ra là anh về.

                           Reng ! reng ! reng!

Tiếng chuông điện thoại ráo riết vang lên, giục giã. Giấc mơ của mình bị cắt đứt. Ai mà gọi vào lúc này, chưa khi nào điện thoại nhà mình đổ chuông vào lúc nửa đêm. Anh vẫn ngủ, say sưa, miệng phả ra mùi rượu nồng nặc. Mình trở dậy vội vàng nhắc ống nghe. Im lặng. Không có ai nói gì ở đầu dây. Mình lắng tai nghe, có tiếng thở dài. Vậy là có người.

– Xin lỗi, ai đang cầm máy đấy ạ ? – Một giọng trầm ấm vang lên dè dặt. Mình chưa nghe thấy giọng nói này bao giờ. Nỗi bực dọc dần tan đi.

– Tôi… đang nghe máy đây. Xin lỗi, anh là ai ?…

– Xin lỗi chị, tôi nhầm máy rồi. Thành thật xin lỗi. Chúc mừng Giáng sinh an lành và may mắn. Vẫn là giọng nói trầm ấm dè dặt. Nhưng cho mình cảm giác yên tâm.

– Không có gì, cảm ơn anh. Đầu dây trả lại tiếng tút tút, thế là anh ấy đã cúp máy. Lời chúc của ngày Giáng sinh dù đã muộn mằn. Mình trở lại giường, anh nằm quay mặt vào tường, hai tay đặt dưới gáy. Nhìn anh ngủ, lòng mình dấy lên niềm xót xa.

Ôi ước gì mình đọc được những dòng tâm trạng của anh. Mình thèm được chia sẻ với anh biết nhường nào. Mình khe khẽ nằm xuống bên anh. Tiếng kim giây đồng hồ kêu tích tắc càng làm cho mình thêm bồn chồn không yên. Hình như sắp có một biến động lớn lao đến với cuộc đời mình. Mình không biết mình có đủ sức để vượt qua biến động đó không nữa.

Giáo đường chiều không em