Nếu như người quê thường đếm thời gian khi đi qua cánh đồng thì ở phố, người ta thấy thời gian trôi qua những hàng cây.

     Mùa tháng Ba, mỏng nhẹ như tơ trời, với ánh nắng ửng trên màn sương trắng loãng. Lúa ngoài cánh đồng vừa phấp phỏng lên xanh. Cây trên phố vừa hé bừng lộc biếc. Bao người lại qua, một sớm kia ngỡ ngàng trên những vòm cây hôm nào đã xôn xao thay màu lá mới. Cho ta thoáng giật mình: Ôi thời gian, sao mà nhanh quá! Như thảng thốt trên đầu mình tóc đã thêm sợi bạc.
Thế đấy, thời gian- những khoảnh khắc vô hình ta đâu thể nắm bắt cứ trôi về vô cùng vô tận, nhưng lại làm mái tóc xanh một ngày thành tóc trắng.

     Nhưng cũng chính nó, kỳ diệu thay, chữa lành bao nhiêu vết thương trong tâm hồn con người. Để rồi không còn nữa những đắng cay, tuyệt vọng – những điều mà khi ta chạm phải ta đã muốn dừng bước. Mỗi bước đi của thời gian, mỗi bước đi non dại chập chững của ta, vượt qua ngưỡng đời chật hẹp và khó khăn, ta lại có thêm sự trưởng thành. Để có một ngày bình thản nhìn cuộc đời, lại vẫn hân hoan đón đợi… Bởi biết rằng, những cánh đồng lại run rẩy cây mạ lên xanh. Những mùa cây lại cho lộc nõn sau lớp vỏ xù xì…

     Và mẹ ta, bà ta, sau những lấm láp bùn quê, lại thong thả bước chân lên chùa, vui hội. Mùa lộc nõn này cũng là mùa lễ hội. Niềm vui như ngưng lại trên nụ cười, trong ánh mắt. Lấp lánh những tin tưởng, đợi chờ… Như thể là mắt lá trong một sáng mùa này rung rinh mãi những non tơ, như chưa hề biết rằng đã có đông giá và bão gió đi qua…

     Đếm thời gian đi qua cánh đồng…Ban mai lóng lánh. Cỏ ướt, chân trần. Ô cửa xanh mở ra phía rặng tre, lá khô thả thuyền trên mặt ao trong vắt.

     Trưa thơm khói. Nắng Xuân nhảy nhót trên rặng đài bi rời rợi xanh. Má ửng hồng, và nỗi bàng hoàng của ánh mắt chạm nhau sau rặng cây còn vương những sợi dây tơ hồng rực rỡ…

     Đêm ảo huyền. Có bông cau rụng khẽ dưới sân gạch êm rêu. Trăng biếc buông xuống đất, xuống cỏ, xuống rơm…bao nỗi dịu dàng. Bạn đã từng có nó trong đời thực chưa? Có thể là có rồi, nhưng nó ở xa quá, hoặc có thể nó quá đẹp đẽ, quá mỏng manh khiến bạn chưa bao giờ tin nó là thực trong đời mình. Và nó vĩnh viễn thuộc về giấc mơ…

     Những khi đi về dưới vòm khuya sương lạnh, có cảm giác như nỗi buồn treo mình như những cánh dơi đêm. Có thể im lìm, cũng có đôi khi quẫy đạp, nhưng rồi sau đó lại rơi thăm thẳm vào bóng đen đặc quánh, bí hiểm.
Nếu như người quê thường đếm thời gian khi đi qua cánh đồng thì ở phố, người ta thấy thời gian trôi qua những hàng cây.