Hạ nghiêng mình vào thu…Thu nhẹ nhàng nhón gót ghẹo heo may tím chiều vỡ lịm…ngọt ướt môi mềm… Heo may chỉ khe khẽ ngân rung rồi lặng im… Phảng phất ưu tư, nhủ lòng đếm lá vàng rơi… Nắng lại trút giận lên heo may để hồn ai lạc bước… Thương lá, cây xào xạc níu mùa, heo may về ấm ức, khiến nắng vàng chẳng phải bỏ đi…
Ngày ấy, con đường đất đỏ em đi, dấu chân em bước nhẹ dưới hoàng hôn. Bùn đất đỏ níu bàn chân em trĩu nặng, có mỏi mòn gót chân..? Ngày đó em thẹn thùng giữ chặt gió trong tay, anh sợ đánh rơi buổi chiều vàng thơm giọt nắng nồng hương hoa sữa… Em cười đùa với cả gió heo may, tiếng cười vang để cơn gió đi ngang thổi bạt. Hai ta lặng thinh nhìn đôi chim sẻ quấn quýt, ríu rít bên nhau đi nhặt đốm nắng vàng buổi chiều sót lại.
Ngày ấy, thu rộng lòng yêu thương hai đứa đã thả những chiếc lá vàng thật đẹp, như một thảm vàng bên lối. Để trời gom dần hạt nắng như mật ngọt thả xuống hồn thu, ngàn sợi tơ trời mịn màng óng ả giăng giăng trong sắc thu chín tràn.
Bông hồng anh mới hái, cánh hồng nhạt uốn cong cong như hứng trọn giọt sương đêm qua, khiến làn hương chưa kịp bay đi, vẫn lưu luyến ở những cánh hồng, để cùng chờ em đến khẽ khàng tỏa hương…
Hương thơm của hoa hồng như làm mềm không gian hai đứa. Ta nhớ lắm lúc hai ta đi bên nhau. Thỉnh thoảng dùng mũi giầy em khẽ đá tung đám lá, khiến chúng bay lên rồi rơi xuống. Đột nhiên em vùng chạy, vừa chạy em vừa cười, quay đầu lại nhìn anh mời gọi chạy theo em. Tiếng cười khanh khách của em vang rộn. Em dừng lại để anh đuổi kịp. Ôm chầm lấy em, hai đứa lăn mấy vòng trên thảm lá. Em nói cười khúc khích. Thỉnh thoảng mình chen ngang một câu rồi lại phá lên cười rũ rượi…
Ngày ấy tiếng yêu vụng về trên môi anh, ngực anh đập phập phồng, bồi hồi đến lạ, run rảy cả mùa thu. Tiếng yêu anh giấu nhẹm vào thu…
Ta tự hỏi, liệu rằng thu có tuổi? Ta cứ ngây ngô ngắm nhìn mùa thu mà không biết rằng thu đang đi, thời gian đang trôi… mùa đến rồi mùa đi…
Ta nhớ em trong chiều biếc, nhớ những sợi nắng hoàng hôn buông trên tóc em. Ta chầm chậm ngược đường, ngược nắng, con phố kia nơi ta đã từng qua, kỷ niệm nào xa ngái, những chiều hò hẹn nào mơ hồ… ta nhớ hoàng hôn nắng đổ rợp trời, ta nhớ lắm những bước chân khi chiều nghiêng mình vào phố tựa.
Liệu ngày đó em tìm về đoạn đường ban đầu mình đi qua, giờ chỉ còn dấu chân anh để lại.Dấu chân nằm chơi vơi nghe gió hát…Dấu chân nhạt mất màu cùng dĩ vãng.Dấu chân anh liệu em có nhận ra, liệu có chạm tới cõi lòng, có thấm vào tim em?
Ở một nơi xa biệt, có lúc anh nghĩ về dĩ vãng, thả hồn mình tản mạn với làn mây. Cơn mưa khẽ khàng giăng qua đây, giống cơn mưa ngày đó. Vùng trời này rất giống ngày ấy. Con đường em đi, nơi xứ lạ em về…
Ngập tràn nỗi nhớ thênh thang ở cuối trời…Có những khi chơi vơi, bồi hồi, bao chất chứa vọng trông…
Chiều rơi chầm chậm, cơn mưa đã ngớt từ lâu, chỉ còn hàng cây níu ánh nắng chiều, thì thầm nỗi nhớ hiền từ anh thả lòng gửi vào trong gió heo may… Nắng đã ngả chiều hoang hoải, hoa sữa đang cương nụ dậy thì khi thu vẫn còn đang ở phía bên kia… Bước chân nào vẫn bước khi cô đơn cũng theo gót hạ đi… hạ nhường thu mà lặng nén giọt lòng…
Chiều nay lặng lẽ anh cùng thu hoà trong lòng phố, lá vàng rơi che giấu nụ cười buồn. Thu đã về rồi em biết không? Mong em cùng bận cười, cùng bận hạnh phúc với những mùa đi qua…