Tác giả Lê Minh
Thu bắt đầu vàng, trời đang gom dần những hạt nắng như mật ngọt để thả xuống hồn thu, những sợi tơ trời óng ả giăng giăng khiến không gian thật mềm mại, cảm giác thu mát lành và dìu dịu trong sắc thu chín tràn.
Những chiếc lá cũng đã ngả màu vàng ươm, đang gắng gượng, đang đu mình bám thật chặt vào cây trước khi để những cơn gió lớn cuốn đi… lá như muốn được dâng hiến trọn vẹn lần cuối cùng khi đã sống trọn một đời lá cho cây, để rồi an nhiên rơi mình trên thảm cỏ xanh như thể một bông hoa say mình trong giấc ngủ… khi đã cảm nhận hết được sự úa vàng của mình. Thu vàng thật đẹp, đây đó có những con người đi qua trong thu, mà mỗi người mang một vẻ thu cho riêng mình.
Ta cũng như mọi người, cũng muốn tất cả những con người đi ngang qua đây hạnh phúc với mùa thu vàng trong sắc màu riêng mang. Ta cứ thế mà thả hồn theo thu, lâng lâng trong men thu, thu ngọt ngào và mát lành đến làm lòng ta say trong ngây ngất… Ta men theo lối thu mà đi, cứ thế ta đi… bất giác ta nhớ lại những mùa thu vàng năm nao…
Ta trở về với mùi thị chín, ươm đầy hoa nắng thu vàng của mẹ, với những quả ổi quả na, mà trong giấc mơ tuổi thơ của ta có cả một cây thị với những quả chín thơm lừng, sai trĩu quả đưa ta về miền cổ tích, nơi có cô tấm mỉm cười chui ra từ quả thị, ru hồn ta ngọt ngào với tuổi thơ sau mỗi tối học bài. Ta trở về với hương cốm vàng gói lá sen xanh, nơi quả hồng đỏ mọng, nơi quả bưởi đã dịu chua rồi.
Ta trở về với hương hoàng lan nồng nàn của phố, với đêm hoa sữa ngọt ngào những riêng mang. Ta trở về với lả lơi chuối vàng, với những chú chuồn chuồn cánh mỏng, chao nghiêng lượn bay đón buổi chiều về.
Ta trở về nơi con phố nào vẫn còn vương hương thơm của những quả sấu vàng chín rụng để thỏa lòng ta với nỗi nhớ đợi chờ những mùa thu… Ta nhớ lần đầu tiên tim ta rung động, lần đầu tiên ta biết đến tiếng yêu. Ngày ấy, phải rồi, ngày ấy ta nhớ…
Mùa thu vàng đã ghé qua đây mang theo những yêu thương của một thời đã xa… Ngày đó em đi trong thu vàng trên lối khi chiều nghiêng lá đổ, ta giấu trong lòng một tiếng thương mà không nói ra, ngày đó ta trao yêu thương qua ánh mắt màu nâu in cả khoảng trời trong veo vào đấy.
Ta chỉ lo khi ta cất tiếng, ta sợ sợi tơ vàng mùa thu kia, rồi sẽ thôi không mềm mại, ta nghe ngực ta đập phập phồng rất lạ, tiếng yêu thương ta lại giấu nhẹm vào thu…Ta tự hỏi, liệu rằng thu có tuổi? Ta cứ ngây ngô ngắm nhìn mùa thu mà không biết rằng thu đang đi, thời gian đang trôi… mùa đến rồi mùa đi…
Ta nhớ em trong chiều biếc, nhớ những sợi nắng hoàng hôn buông trên tóc em. Ta chầm chậm ngược đường, ngược nắng, con phố kia nơi ta đã từng qua, kỷ niệm nào xa ngái, những chiều hò hẹn nào mơ hồ… ta nhớ hoàng hôn nắng đổ rợp trời, ta nhớ lắm những bước chân khi chiều nghiêng mình vào phố tựa.
Ta nhớ khi cả bóng hai ta, lúc chạy dài, khi bước sải, chạy cơm mưa giăng kín cả lối về, ta nghe dấu chân nào hoang hoải mãi thu xưa…
Vậy đấy! Dường như ai cũng có mùa thu thật vàng, thật đẹp cho riêng mình, với ta tất cả những hồi ức, những hồi ức xếp lên thật đẹp.
Ngày ấy có em đi qua đời ta trong mùa thu vàng, khi chiều nghiêng lá đổ, ta giấu trong lòng một tiếng thương mà không nói ra. Một hồi ức trong vắt của mùa thu vàng năm nao… Ta mong tất cả chúng ta luôn cùng bận cười, cùng bận hạnh phúc với những mùa đi qua…