16 C
Hanoi
Thứ bảy, Tháng mười một 30, 2024

Tản mạn Hà Nội

Tôi thường tới Hà Nội vào thời...

Giữa quê lòng lại nhớ quê

Tôi sinh ra ở quê, lớn lên...

Đèn thương nhớ ai

Trong nhiều đêm chập chờn thức ngủ,...

Có những con đường như thế

Trong Mắt TôiCó những con đường như thế

Tôi ngơ ngẩn giữa nắng thu vàng ấm, lòng cứ miên man trôi về chìm nổi trong dòng sông ký ức. Bao nhiêu mảnh của ký ức cứ bập bềnh, trôi nổi trong lòng tôi, thật khó gắn kết thành một dòng chảy mạch lạc, cho một pho kỷ niệm được thành hình.

           Giữa hỗn độn mê man của dòng chảy ấy. Tôi cứ thả trôi cuốn mình đi mênh mang trong sắc vàng của nắng, mát mẻ dịu dàng trong sắc xanh của cây cỏ lá hoa… Chợt thấy mình như cơn gió lãng du rong ruổi trên bao cung đường của dòng chảy cuộc đời. Năm tháng nào đã đã đi qua, đời để lại trong tôi bao nhiêu là kỷ niệm vui buồn.

Bước chân tôi từng bước trên biết bao nhiêu con đường , có những con đường thật đẹp, có con đường thật ngọt ngào, có những con đường mưa có cả những con đường buồn thật buồn để nhớ, để quên.

                        Như một trật tự của thời gian, con đường sơ khởi của kiếp nhân sinh đầu tiên mà tôi nhớ tới. Chính là con đường thời hoa niên tuổi học trò, con đường đến trường, quanh năm được chở che bởi những tán tre xanh rì rào trong gió. Có đoạn cứ hun hút âm âm như đi dưới một con đường hầm màu xanh lá mạ.

Ảnh: Quỳnh Hoa Nha Trang

Con đường hoa bướm của tuổi thơ, của chiếc cặp xách nặng trên vai, bàn chân tung tăng chạy nhảy, miệng luôn ríu rít tiếng vui cười. Con đường của bao đêm nô đùa thỏa thích dưới ánh trăng thanh, bao đêm tối trời bẻ nhành tre đuổi vụt những con đom đóm bay lập lòe, lập lòe trong đêm u tịch. Gom cả đám đom đóm vào trong vỏ trứng, ôn lại chuyện cũ tích xưa.

            Con đường nhỏ men men rìa làng, đưa bước chân của tuổi thơ đến với vùng trời rộng lớn của đồng quê. Bàn chân xưa chạy tung tăng, quãng đường đê cuối thu heo may lồng lộng. Bông cỏ may cứ níu lấy chân người mãi, gỡ ra mà quấn quýt tình. Bắt cá, đuổi chim, săn dơi, bắt chuột… bao nhiêu trò chơi vui thú chốn đồng quê. Nhớ đến nao lòng mùi của ngày xưa, giờ khói đồng chẳng còn bay mà sao lại cay cay mắt. Bạn bè ngày xưa giờ vô tình gặp lại, chỉ còn có mỗi nụ cười là nguyên vẹn của ngày xưa.

Con đường nào đưa tôi ra phố thị xôn xao, rời chốn đồng quê lăn mình vào cuộc sống. Con đường nhỏ cây bên đường cũng nhỏ, ngày ngày cùng tôi với sách vở đến giảng đường. Con đường nào với tôi cũng thân thương, có đường là đi, cuối con đường là đích.

                        Con đường chung mà in dấu mối tình riêng thắm thiết. Rung động đầu đời bàn tay nắm bàn tay, cũng trên con đường vừa mùa gió heo may, cũng có nắng vàng cùng hương thu thơm ngát. Ngượng ngập vụng về mà sao rất thật, chợt tự nhiên thấy trời đất cũng như thừa. Lại có những con đường vào những tháng ngày mưa, đứng cạnh nhau mà không run vì lạnh. Mà lại run vì người ở cạnh người.

Những con đường của thủa tuổi hai mươi, giờ xa quá đường mờ đi trong kỷ niệm, cảnh khác xưa người nay rồi cũng khác. Chỉ còn lại lời thầm thì chúc phúc để cho nhau.

Tháng năm trôi có chờ đợi ai đâu? Tôi lại bước chân đi trên những con đường mới, to rộng hơn và dẫn đến những miền xa. Chợt nhận ra rằng trời đất thật bao la, mà muôn vạn nẻo đường đều có chung phần kết nối. Lúc vấp ngã, xảy chân cho tôi thêm bài học. Thận trọng hơn khi bước tiếp đường đời.

           Thời ở nơi xứ người khi tuyết trắng rơi rơi, con đường về nhà phủ đầy những tuyết, giá lạnh thấm sâu để thấy lòng xa xót. Sao nhớ cố hương, sao nhớ những con đường, ngập nắng, đẫm mưa dạt dào kỷ niệm. Bàn chân tôi bất giác tự quay về.

Ảnh: Nguyễn Luận

                        Con đường về vẫn theo dọc triền đê, chỉ có tôi về lại đi chẳng ở. Chân trời xa có nhiều con đường mở, đời trai xông pha nào ngại những cung đường. Có những con đường tràn ngập yêu thương, đến chiếc lá vàng rơi cũng đậm màu thương nhớ. Có những sự thực đang diễn ra mà lòng như ngỡ. Thực hay mơ? ôi quá đỗi ngọt ngào.

Có con đường gió luôn hát lao xao, cỏ dưới chân mềm cùng hàng cây thẳng tắp, ngay bên cạnh là dòng sông ăm ắp, nước trong xanh in bóng rất đầy. Nắng mùa thu sáng ánh mắt thơ ngây, thời tôi có em nên con đường quen thành lạ. Lá vàng rơi bay theo lả tả, phủ lên những dấu chân người.

           Con đường nào có hoa nắng rơi rơi, dệt gấm thêu hoa bày lụa là trên mặt đất, trời cuối thu nên thu rất thật. Trời xanh, mây trắng, nắng vàng. Một sáng thu nay cứ độc bộ lang thang, cứ đi mãi trên con đường kỉ niệm. Cuộc sống như con đường nơi phía trước, thời gian rồi đây theo bước chân nào?

Check out our other content

Most Popular Articles