Chờ đợi
Mặt trời giữ lời hứa với trái đất triệu triệu năm thắp sáng sưởi ấm cả thế gian. Trăng ôm yêu thương không thanh âm ngàn đời chờ đợi mặt trời, dù biết rằng trăng chỉ là tấm gương phản chiếu ánh sáng. Nhưng trăng luôn muốn mình trở nên tròn trịa, trọn vẹn trong đêm rằm, chờ mặt trời đối diện với trăng.
Dẫu biết mặt trời gửi nắng lại cho ngày, trăng đêm đêm vẫn thao thức nhớ, dù có lúc mưa bão có làm trăng vỡ vụn, có làm trăng mịt mờ nhưng ngày mai vằng vặc sáng lưng trời trăng mỉm cười chờ đợi. Dù có lúc trăng xấu hổ chẳng thổ lộ điều gì, khi mặt trời rực đỏ, chỉ có mặt trời mới làm trăng toả sáng.
Nếu không còn trăng nữa mọi thứ sẽ đảo lộn, thay đổi khí hậu, thay đổi thuỷ triều, tất cả bị nhấn chìm trong mênh mông biển nước. Không có trăng đêm đen nhập nhằng, vạn vật băng mình vào tăm tối. Đêm đen lặng thinh chờ trăng lên, vạn vật chờ ánh sáng, ngàn cây chờ mùa xuân, ngàn hoa chờ tia nắng ấm, lối quen chờ bước chân để nghe lời sỏi đá, thế gian chờ ngực bình minh tươi sáng phía chân trời. Trung thu chờ mùa trăng khơi bùng đêm cổ tích quyện nồng hương dưới ánh thanh vàng.
Thiên nhiên vốn dĩ đã vậy, phải chăng sự chờ đợi chính là niềm hạnh phúc, yêu thương, là sự sống còn, nuôi dưỡng niềm hy vọng, hay là sự khởi đầu trong cuộc sống?
Ta đã đi qua bao nhiêu mùa bao nhiêu tháng, bao nhiêu buồn vui với những mất còn để mới thấu, mới hiểu có tình yêu nào mà không chờ đợi, có bình minh nào không đến từ phía chân trời, có hạnh phúc nào không ngập ngời yêu thương và có con đường nào không chông gai trắc trở.
Những năm sống ở quê cùng ông bà, cô chú là thời gian tôi được sống hoà mình với thiên nhiên, với cây trái. Tôi thích nghe tiếng chim kêu ở vườn sau nhà, trước nhà mỗi sáng thức giấc. Những chú chuồn chuồn kim nhiều màu sắc tôi bắt được khi chơi tha thẩn trong vườn.
Tiếng những chú gà con chiếp chiếp gọi mẹ chạy theo kiếm ăn. Hương thơm của hoa cau, hoa bưởi ban sớm khiến tôi mê mẩn, muốn được hít sâu vào lồng ngực. Tiếng đung đưa của tàu lá cau cọ vào thân cây loà xoà trước gió…
Tôi rất nhớ mẹ. Tôi thường ngồi ở bậu cửa chống tay vào cằm, nhìn ngắm ra ngoài. Có những đêm nằm ngủ tôi vẫn thút thít khóc vì nhớ mẹ. Tôi vội đi tìm bố khi thức giấc không thấy bố đâu, bố đã lên đơn vị lúc tôi còn đang ngủ rất say.
Bà nội thấy tôi thất thểu vừa đi tìm bố vừa mếu máo khóc, bà ân cần nói. Bố cháu đi vệ sinh, chút nữa sẽ về mà! Nghe thấy thế, tôi liền chạy nhanh ra chuồng lợn nơi có nhà vệ sinh ngay bên cạnh. Tôi đứng chờ ở đấy rất lâu. Hôm sau, rồi hôm sau nữa, ngay cả những hôm khác tiếp theo … Tôi vẫn đứng chờ bố. Hàng tuần, hàng tháng, cứ đi qua chỗ nhà vệ sinh là tôi lại ngoái đầu nhìn vào, cho dù là không hề có bố ở đấy.
Bốn năm sống ở quê là bốn năm tôi sống trong chờ đợi. Dẫu biết những đứa trẻ sống xa bố mẹ là một sự thiệt thòi, là điều nằm ngoài ý muốn, nhưng bù lại tôi đã nhận được sự yêu thương chăm sóc từ ông bà nội của mình mà không phải những đứa trẻ nào cũng may mắn có được như vậy.
Đến ngày mẹ đón tôi trở về Hà Nội, mẹ ôm tôi oà khóc…thương mẹ tôi cũng khóc theo…nghe yêu thương lẫn tủi hờn trào dâng lên trong lồng ngực…Bố đưa tôi đi xa…mẹ đón tôi trở về để tôi được lớn lên trong tình yêu thương của ông bà nội.
Con người ta nếu chỉ để tồn tại trong cuộc sống thì không khó, nhưng sống với đúng bản chất thì quả là một điều không hề dễ dàng nếu như không chờ đợi, chờ mong bất cứ điều gì…Sống tốt ở phút giây hiện tại, đồng nghĩa tự cho mình kết quả tốt đẹp, trọn vẹn hơn trong tương lai. Thời gian của mỗi người là giới hạn, nhưng nếu biết đợi chờ những gì thiết thực, đúng đắn, kiên nhẫn đợi nếu điều đó cần thiết với bản thân, chắc chắn cuộc sống sẽ thêm phần tươi đẹp và thực sự ý nghĩa.
Để có mặt trong cuộc đời này con người ta chờ đợi để được sinh ra, cần ít nhất hai mươi năm để trưởng thành, lớn lên trong sự chờ đợi, dẫu chờ đợi trong vô hình. Và rồi sau này chờ đợi ai, chờ đợi điều gì, chờ đợi cũng sẽ là một phần trong cuộc sống của mỗi người trong chúng ta. Ta chờ đợi người thân, chờ đợi bạn bè, chờ đợi yêu thương, chờ đợi kết quả, chờ đợi điều gì đó xảy ra, cũng có khi chờ đợi một sự mới mẻ để bắt đầu.
Đừng nghĩ chờ đợi là lãng phí thời gian, bởi nếu vội vàng sẽ đánh mất điều nuối tiếc. Sự chờ đợi sẽ trở thành sai lầm nếu như biết chờ đợi không còn hy vọng nữa. Chờ đợi đôi khi hiểu được đúng sai, thật giả, chờ đợi hiểu được tạm thời hay bền lâu. Càng sống gấp thì sự chờ đợi lại càng trở nên quý hiếm. Chờ đợi không hẳn là chờ đợi một ai đó, mà chờ đợi chính là vì bản thân ta để giữ gìn chữ tín, chữ nghĩa, chờ đợi là sự tôn trọng, cũng là hạnh phúc của chính mình.
Mỗi sáng chở hai đứa con tôi đến trường, đến chiều tối lại đến đón chúng về. Hằng ngày đều đặn như vậy, có những khi tôi chờ chúng ở cổng trường nửa tiếng, thậm chí lâu hơn nữa. Có lúc tôi thấy sốt ruột nhiều.
Nhưng tôi nghĩ, những đứa con tôi đang lớn, chúng đang học, chúng đang dần trưởng thành. Nhưng nửa tiếng, một tiếng sau các con tôi từ cổng trường bước ra chúng đã lớn lên thêm một chút. Nhiều tuần, nhiều tháng một chút như thế, các con tôi sẽ lớn. Đến lúc đó tôi sẽ không còn cơ hội để dắt tay các con của mình đến trường nữa vì chúng đã thực sự trưởng thành.
Có lần tôi nhìn con gái nói, các con của bố đã lớn rồi. Con gái ôm tôi nói, con không thích lớn đâu, lớn nữa bố sẽ già đi, già đi là sẽ chết đấy bố à! Bất giác tôi nhớ đến câu nói của cố nhà văn Nguyễn Huy Thiệp:
“Sống dễ lắm, cứ nhìn vào mắt trẻ con mà sống.”
Với tôi sự chờ đợi những đứa con của mình trưởng thành cũng chính là điều đẹp đẽ. Phải chăng màu của chờ đợi không hình không sắc, lặng lẽ vô thủy vô chung mà người chờ luôn hướng về nơi đó? Bởi đấy là cốt tuỷ, là niềm tin, hy vọng, là tín, nghĩa, hạnh phúc của chính mình.
Tôi quay ra nhìn vào màn đêm. Đêm đen lặng thinh chờ trăng lên, vạn vật chờ ánh sáng, ngày mai ngàn hoa chờ tia nắng ấm, lối quen lại chờ bước chân để nghe lời sỏi đá, thế gian chờ ngắm ngực bình minh tươi sáng phía chân trời…