Chỉ có sóng, dẫu đã bạc đầu vẫn còn nông nổi. Nên biển, dài rộng thế vẫn chẳng khi nào lặng yên.
Chúng tôi đi qua những con đường chiều nắng đang vãn mà cánh đồng phía 2 bên xa xăm lại mờ ảo màn sương cuối cùng của mùa Xuân, của tháng ba. Những ngọn núi xanh trầm tĩnh ngàn năm, chợt nhói vết thương loang màu đất đỏ. Nhưng rồi mây trắng, nhanh lắm, đã ùa xuống như những ngọn thác, dần choàng lên núi màu viễn ảo. Rồi những thác mây ấy tràn lấp cả chân trời…
Chỉ có sóng, dẫu đã bạc đầu vẫn còn nông nổi. Nên biển, dài rộng thế vẫn chẳng khi nào lặng yên. Con đường nhỏ gập ghềnh dẫn lối tới một bờ biển hoang vu gió. Những cái mảng nhỏ, không có cánh buồm nào, chỉ có những lá cờ đỏ chói cứ muốn bay lên trên ngọn sóng trắng. Và cơ man là đá nằm gối nhau trên cát dài với nỗi u tịch. Trên mình nó, có những vết vẹm, vết hà khắc dấu những trầm luân.
Chỉ có sóng, dẫu đã bạc đầu vẫn còn nông nổi. Nên biển, dài rộng thế vẫn chẳng khi nào lặng yên. Nó đã ở đâu, tự bao giờ, dưới lòng biển sâu, qua bao trôi dạt, bao con sóng, bao cơn thủy triều, bao mùa trăng sóng sánh, bao nhiêu sự sinh tồn…để chiều nay im ắng năm đây?
Tôi cúi xuống với từng vết bám, khứa vào thân đá nỗi đau, niềm vui, đời sống vừa như bí ẩn nhưng cũng vừa bình thản của những loài sinh vật đã hiện hữu từ chục, trăm hay ngàn năm trước. Một chút tò mò, một chút xót xa, một chút luyến nhớ, mông lung…
Chỉ có sóng, dẫu đã bạc đầu vẫn còn nông nổi. Nên biển, dài rộng thế vẫn chẳng khi nào lặng yên. Tôi đã ném một con dã tràng vào lòng biển, khi chúng chưa kịp xe cát vì không muốn đứng trông những thành quả bị sóng dập vùi.
Tôi muốn nói: Dã tràng, mày cũng ngu ngốc lắm. Nhưng biết đâu, con dã tràng nhỏ bé tôi tưởng chừng đáng thương tội nghiệp đó lại đang thầm mai mỉa cái ngu dại của tôi.
Chẳng phải ư, những vết thương loang đỏ trên núi xanh trầm tĩnh rồi cũng được vỗ về bằng cả thác mây. Chẳng phải ư, dẫu biển lắm tai ương thì mỗi ngọn cờ kia cũng chói màu hy vọng? Chẳng phải ư, mỗi một sinh vật dẫu nhỏ bé, mỗi một cá thể nhỏ bé, nó có lý khi theo đuổi một đời sống, hạnh phúc của riêng nó, mà không thể và không nên áp đặt, cưỡng cầu cái ý muốn chủ quan của ai khác…?
Chỉ có sóng, dẫu đã bạc đầu vẫn còn nông nổi. Nên biển, dài rộng thế vẫn chẳng khi nào lặng yên. Và trên hết cả, tôi thấy yêu biết mấy tình yêu mà tôi vẫn cảm nhận, vẫn hiện hữu ở xung quanh tôi. Một năm chúng nó nhận ra nhau giữa cuộc đời này, đã cho tôi thấy và tin vào tình yêu. Cảm ơn chúng, vì nhờ chúng mà tôi tự dưng lại biến thành ma quỷ.