Nắng làm mềm tóc mây thanh nữ khiến cho nhớ thương chi lạ, nắng làm má các O thêm thắm sắc hồng và nắng vừa đủ rạng rỡ cho khách thập phương dập dìu du xuân. Duyên như ưu ái cho riêng tôi, một người con từ phương xa trở về xứ Huế. Cầu duyên.
Tôi và em lại đủ duyên gặp lại. Giữa tôi và em luôn gắn chữ duyên với nhau bởi tâm linh, cách đây 5 năm em đưa tôi lên thăm lăng Từ Đức. Trong khuôn viên trầm tịch nguy nga cung điện, nơi lầu son gác tía, tôi thấy bóng em bóng tôi trong tiền kiếp hiện về. Ẩn đâu đây một chữ duyên.
Em. Như nàng hậu hoàng chánh cung lục thất, san sẻ tình yêu trong quy tắc cổ xưa, thời mà đời người đàn bà cổ, luôn phải san sẻ yêu thương của đời mình cho những người đàn bà khác. Và họ luôn phải chấp nhận trong mặc định, rồi hi vọng bùa yêu của mình định đoạt, để được quân vương sùng ái trong sự tranh giành đố kỵ. Nhưng có mấy hồng nhan nào giữ được sự sùng ái dài lâu.
“Ầu ơ ngỏng cải về trời.”
Mời mua ai bán bùa yêu rã rời.
Tôi biết em là người đàn bà yêu chồng, yêu đến độ em từ bỏ tất cả để theo chồng về Việt Nam . Yêu đến độ hờn ghen si hận, yêu đến độ ôm chữ tình sầu thẳm trong ánh mắt buồn vời vợi, để rồi ngày đêm em muốn sở hữu, vị kỷ khiến hóa hôn nhân rạn nứt, biến yêu thương ngọt ngào thành ngột ngạt trong nấm mồ của hôn nhân. Em nào biết ghen tuông là thủ phạm hủy diệt xúc cảm con người.
Một năm sau gặp lại, tôi và em 12 giờ trưa hành thiền, cùng nhau leo lên điện thờ Phật đứng, trên ngọn đồi cao hùng vĩ bậc nhất thơ mộng của xứ Huế. Hai chúng tôi như giời đầy trả nghiệp, lặng lẽ niệm Phật trì Chú giữa cái nóng mùa hè 42 độ của tháng 7.
Trong tâm khảm chúng tôi đều muốn được quỳ lạy dưới chân Đức mẹ Quan Âm, xin ân điển của mẹ ban xuống, bố thí cho người phàm, sức mạnh của Từ – Bi – Hỉ – Xả. Xin cho đủ duyên mà ngộ, cho xa rời những bám chấp hờn ghen, yêu hận thường tình lẽ đời. Con người chúng ta, luôn vướng mắc trong lẽ đời, vì thế mà tôi cùng em hành thiền như trợ duyên, tôi nguyện cho em đắc cầu may duyên. Và tôi chỉ biết rằng, khi con người nợ duyên nghiệp tiền kiếp, thì đọa đày tâm can lắm lắm.
Lặng thầm cầu nguyện cho nhân sinh tìm được nhau, giữ được nhau, nâng niu nhau, cho hoa thắm sắc, cho cây lộc đâm chồi, cho vẻ đẹp của người đàn bà trong chúng tôi được thanh khiết yêu kiều mà đừng nhuộm u uất, tả tơi vì thương yêu không đúng cách.
Năm ni gặp lại, trong tiết xuân ấm áp, tràn đầy hi vọng mà tôi lại thấy tâm thái em buồn hanh hao cõi lòng. Ánh mắt em vẫn vậy, vẫn sâu thẳm thẳm đến cảm giác trống rỗng cô đơn.
Giữa trưa sau giờ ăn, hai chị em dong ruổi rủ nhau đi lễ cầu may đầu năm. Em bảo chị không sợ đen da, thì mình tự đi xe máy cho khỏi phiền chú lái xe của gia đình, nay em đưa chị đi lễ Điện Hòn Chén.
Trong mắt tôi một vùng non nước sơn thủy hữu tình đến kỳ ảo, Điện Hòn Chén dần dần rõ tỏ. Người ta nói điện Hòn Chén linh thiêng và là điện thờ gắn với rất nhiều giai thoại.
Theo truyền thuyết trước đây Điện Hòn Chén có tên gọi là Hoàn Chén với ý nghĩa đó là (trả lại chén ngọc) lý do có cái tên đó, là vì vua Minh Mạng trong một lần lên đây đã đánh rơi một chén ngọc xuống dòng sông Hương, tưởng không cách gì lấy lại được thì bỗng nhiên một con rùa to bằng chiếc chiếu nổi lên ngậm chén ngọc trả lại cho nhà vua.
Mặc dù được biết đến với rất nhiều tên gọi khác,theo truyền tụng của những người dân quanh xung, nhưng đến nay dân gian vẫn quen gọi là điện Hòn Chén hoặc điện Hoàn Chén.
Trong phút giây lặng dịu, dường như tôi lạc vào chốn mây trời khác, tôi quên cả thế giới trong tiếng khua nước trong câu hò Vĩ Dặm xa xa vọng lại, rũ bỏ bụi trần để yên lòng trong chốn không gian linh thiêng trầm mặc nơi đây.
Giọng nam trung, nói theo cách Huế dễ thương đến lạ, người chở đò giải thích thêm cho chúng tôi rằng điện Hòn Chén nguyên là ngôi đền thờ nữ thần PoNagar của người Chăm.
Theo truyền thuyết, nữ thần là con của Ngọc Hoàng được sai xuống trần gian, bà có công tạo ra trái đất, cây cỏ và lúa gạo,mang sự trù phú phồn thịnh cho nhân sinh khắp vùng.
Tôi và em tiến vào chính điện. Không hiểu vì lẽ đủ duyên, nên khi chúng tôi tiến vào như bao khách thập phương khác,thì có một anh mặc quân phục bộ đội, đón tiếp rất niềm nở và hòa ái.
Tôi đoán anh là người trong ban quản lý của điện thờ, khuôn mặt ngũ quan anh cân đối, sắc thái tỏa ra một năng lượng thiện lành rất ấn tượng, năng lượng từ anh phát ra, khiến cho người lữ khách phương xa tôi phải lưu tâm, vì anh có nụ cười bằng mắt rất an yên, bởi chỉ có sự an yên mới ảnh hưởng đến tâm tướng của con người thông qua giao cảm với cõi tâm linh thuần thực bằng cả một trời tuệ giác rất công phu .
Anh cúi chào rồi nói bằng giọng Huế ấm áp, hai O lễ Mẫu cầu may nạ.
Em bảo: chị lễ Phật đi, rồi vào ban Mẫu xin lộc rút quẻ thẻ đầu năm.
Từ lâu tôi không có thói quen rút thăm quẻ, tôi chỉ đến chùa chiêm bái và chỉ thích đến chùa khi thanh vắng nhất. Tôi thích được ngồi thiền mặc niệm trong mùi hương thanh tịnh của nhang và cả trong những vòng khói ám đượm sầu bi của hồng trần loang mỏng, mờ dần tan vào không gian như thể tiêu tan những sân, si, tham của cõi tạm.
Tiếng chuông gióng lên như tiếng vọng của tâm thức tìm về, chính bản ngã trong mỗi chúng ta đều bị lạc đi trước những mưu cầu của cuộc sống. Tôi và em đi vào ban thờ Mẫu, em cùng tôi khấn nguyện, tôi là con tử phử nên đi đâu bất cứ ban Mẫu nào khi khấn nguyện tôi đều có cảm giác như ai đó đang lắc đầu của tôi xoay ngược chiều kim đồng hồ như một gia trì, như một đặc ân của thánh Mẫu ban cho riêng tôi.
Xong việc tôi ra đứng cạnh cánh cửa chánh điện, chờ em khấn vái, tôi quan sát em lắc chiếc ống que nan trên tay mà hồi hộp theo nét mặt của em,người ta bảo tâm như nào hiển thị ngay trên khuôn mặt và sắc thái như vậy.
Dường như cả mọi sự chờ đợi dồn nén bung vào chiếc que nan rớt xuống số 68. Anh mặc quân phục đưa cho em tôi mảnh giấy, với nét mặt rất cảm thương chia sẻ, ảnh nói, khổng được đẹp mô, ẻm vô ban Mẫu thành tâm cầu xin Mẫu lại lần nữa.
Em tôi lặng trước ban Mẫu linh thiêng thành tâm cầu khẩn xin cho duyên mình được nối lại như xưa. Ở ngoài ni tôi như thót dạ theo những cung bậc cảm xúc cùng em,ôi cung những cung bậc của đàn bà sâu sắc đến mấy cũng chỉ như cơi đựng trầu,thương lắm đàn bà ơi.
Em trở ra với que thăm số 27 trên tay, anh ban quản lý điện vẫn kiên nhẫn đứng bên trái đưa giấy số thẻ thăm và với anh công việc này như một thói quen quá đỗi thường nhật. Tôi nghĩ rằng, quen tới mức anh thuộc lòng tất cả các phúc họa, may rủi của các quẻ thăm.
Ảnh nói : răng chừ cũng rứa, đừng nên mở thăm ni nữa O nạ và đánh mắt cứu viện sang phía tôi lắc đầu ra dấu. Tôi bảo em, thôi phá tan ba lần vào đây chị xin Mẫu cùng cho và tôi nói vọng ra, xin anh đánh giúp em miếng chuông để em thỉnh Mẫu hỉ. Xin Mẫu gia ân cho con cái của Mẫu đi tươi về tốt. Thôi O cũng chẳng lấy quẻ ni nữa mần chi, quẻ 34 nữa cũng rứa thôi.
Anh nói, không cần đặt thêm tiền lễ chi nữa hỉ, hai chị về binh an, mạnh khỏe nạ. Tôi đặt thêm tiền lễ và cúi đầu thầm cảm ơn anh. Tôi im lặng ngẫm quẻ thẻ đâu tiên đã đọc vội rồi trả lại cho anh quản lý điện.
“Mây sầu lấp loáng chân trời,
Ðêm vui đổi lấy một đời khổ đau”
“Thôi từ đây, với phím đàn.
Ngàn thu thôi hết mơ màng cố nhân”
Tri âm tri kỷ như tiếng đàn Ba Nha bị đứt dây đàn sầu thương. Đời chính là sự hợp giả và sự lầm tưởng. Tưởng là đời còn dài, nên lãng phí thời gian. Tưởng là tình còn, nên yêu thương không đúng cách.
Tôi bảo em: vợ chồng sống với nhau sau năm năm là phải yêu bằng cách khác và trên mười năm càng phải yêu dung thứ hơn. Mười năm it nhiều cái tình nó rơi vãi vơi đi vì nhiều nhẽ: cơm; áo; gạo; tiền; thì dùng nghĩa mà gắn kết vào đời nhau, càng lớn tuổi vợ chồng nên coi nhau như bạn chẳng vì thế người ta hay dùng từ (bạn đời ) mà không dùng từ (bạn tình).
Tôi bảo: em ơi, đàn bà phải biết thương lấy mình, mà thương mình thì đến lúc nào đó, tình yêu trong hôn nhân cũng phải khác. Thì em ơi hãy hiểu người đàn ông của mình nhiều hơn là yêu họ ,làm được điều đó an nhiên sẽ quay về. Sao em không chịu hiểu, quy luật tất yếu trong vũ trụ, chẳng có gì mất đi mà chỉ chuyển động, từ dạng này sang dạng khác.
Tình yêu cũng vô thường em nhé.
Xin an yên xoa dịu nhưng lầm tưởng.
Xin cho yêu thương đúng cách yêu thuơng.
Xin cho an yên về trong tiết xuân tràn đầy hi vọng.
Đò đưa đẩy khua lái lướt nhẹ, tiếng nước vỗ vào mạn thuyền, dềnh dềnh như thủy triều rút nước lặng yên mà tôi lại thấy trong em sóng ngầm gầm cuộn. Đò đi cứ xa dần không gian tĩnh mịch, phía sau lưng chừng sườn núi Ngọc Trản, mặt hướng ra sông Hương, vẻ đẹp kỳ bí linh thiêng mờ dần mờ dần, ẩn mình dưới những tàng cây cao như tách biệt với lao xao của cõi tạm. Cầu duyên!