Bức thư tết muộn màng

    986
    Ảnh: Nguyễn Trực

    Mẹ yêu, Tiếng chuông báo thức lôi con ra khỏi giấc mơ. Ngày đầu của năm mới quê Mẹ sắp qua mà nơi đây con chỉ vừa thức giấc. Chưa biết những gì sẽ đến ngày hôm nay. Ngày mùng Một Tết.

              Cố kéo chiếc chăn trùm qua đầu để vùi mình vào trong hơi ấm áp của chính mình đã tích tụ cả đêm trằn trọc, những tiếng chuông báo thức như không cho phép kéo dài hơn nữa cái lười biếng, chậm trễ trong con. Hiện trên màn hình điện thoại gỏn lọn hai từ “Tết! Tết!”.

    Ngoài cửa sổ những hạt mưa xô đẩy bông tuyết ướt át lao thẳng xuống mặt đường nhầy nhụa. Những bông tuyết được hóa kiếp dưới vòng quay của bánh xe ô tô. Ông Công, Ông Táo đã về Trời được một tuần, Tết vừa vụt qua mà lòng con sao còn bao tư lự. Phải chăng Tết vẫn trong con, Tết ngổn ngang, bề bộn. Con cố xua đi cái vội vã, tất bật, cái vòng quay công việc hàng ngày để rồi văng vẳng vọng về là câu ca “Tết, Tết, Tết, Tết đến rồi!”

              Con đọc lại “Bức thư Tất niên gửi mẹ” dịp Xuân Quê hương năm trước đã đến kịp bên Mẹ trước phút giao thừa. Năm nay, con đã muộn màng, để rồi bông pháo đã bay cao, tan vào trong cái se lạnh của Xuân, con chỉ biết đi tìm lại những tản mạn và một chút tàn phai của Tết. Xin ngàn lần lượng thứ.

    Giờ này, chỉ một mình con trong căn phòng nơi xa lắm. Mấy cành đào không thế thẳng tưng cũng không đến với con năm nay. Không một bóng quất, vắng một mâm ngũ quả. Thiếu mấy chiếc bánh chưng, không một cây giò lụa. Biệt tăm mùi trầm hương. Tết trong con giờ chỉ là những hồi ức. Một bức thư gửi Mẹ. Không bố cục, không đòi hỏi, không ăn năn. Một bức thư của mạch tim với những nỗi buồn đan chồng chéo.

              Mẹ ơi con vẫn bên Mẹ, vẫn yêu Mẹ cả bốn mùa qua. Quên sao được cái lưng còng của Mẹ đã quen với cái thất thường của thiên nhiên. Mùa Xuân lạnh giá như cắt da, cắt thịt làm tay Mẹ thâm tím. Những giọt sương vùng cao không còn long lanh mà tê tái cố bám trên cành mơ, đào chờ Xuân đến để tặng Mẹ nhiều nụ, nhiều hoa. Thế rồi hoa nụ đã đơm trái cho Mẹ Sau bao ngày nắng bỏng là những cơn bão liên tiếp đổ về làm Mẹ dầm mình trong nước đục. Sức mạnh của Rồng giúp Mẹ bay lên, đẩy lùi thủy triều, làm khô manh áo.

    Thờ ơ sao được khi những cơn chuyển mình đau đớn, những trận động đất làm rạn nứt trụ sống của Mẹ. Biết bao người con ngày ngơ ngác, đêm thao thức không tìm đến được với giấc ngủ ngon. Mẹ biết, Mẹ hiểu, rồi Mẹ hứa sẽ tìm lại bình yên cho những đứa con đang đón Tết với cái tâm hướng lên bàn thờ tổ tiên, mắt luôn hướng về con đập của ánh sáng. Lo âu. Xin lũ lụt đừng giận dữ. Thế rồi lũ vẫn cứ về, mưa trời đổ ào ào, nước mắt Mẹ, máu con cuồn cuộn chảy mặn chát sông ngòi.

             Tĩnh sao được khi cái tâm của Mẹ đang hừng hực chưa yên vì những sóng biển Đông, những mảnh da, khớ thịt của Mẹ đang bỏng rát. Sóng biển luôn cồn cào, bão biển cứ gào thét, Mẹ vẫn vững tay cầm chèo cố đưa thuyền tới bến. Những người con của Mẹ vẫn hiên ngang, hùng dũng và tự hào là con nước Mẹ, sống trên đất Mẹ. Thương lắm, Mẹ của con ơi!

    Những giấc mơ mái nhà ấm liệu có thể đến với trẻ thơ không nhà cửa, những đứa trẻ mồ côi đang mò từng con cua, con ốc để sinh tồn bên cạnh những đại gia của bao biệt thự ma, bao công trình vĩ đại, những cao ốc “tạm ngưng” vì thiếu vốn. Ước mơ được cắp sách tới trường tuy giản dị nhưng còn nhiều ẩn khuất. Còn bao bố mẹ trẻ thơ phải cầu xin để được chiếc ghế “đẹp” cho con trong trường học “điểm”. Biết bao gia đình vẫn dành phần lớn đồng tiền làm ra để nuôi con ăn, học làm người.

    Ảnh: Tô Mạnh

              Không buồn sao được khi nhìn những con đường ùn tắc cuối ngày. Vẻ mặt đăm chiêu hiện rõ trên từng khuôn mặt đời thường. Tan việc, đón con, đi chợ, nấu ăn và một chút thời gian cho sum họp gia đình. Ai cũng nghĩ mình may mắn được sinh ra nơi đô thị lớn. Thấy mẹ đẹp và suy tư hơn khi những con đường phố đông bất chợt rơi vào một thế giới của tĩnh lặng ngày đầu tiên của năm mới, sau một đêm pháo vang trời, lộng lẫy. Hồn Tết đấy. Con muốn đắm mình vào cái suy tư, sâu lắng, lặng lẽ của từng ngõ, phố, nhưng vẫn muốn tôn thờ, trân trọng cái êm ả hiếm hoi của 1 trong 365 ngày dài.

    Mẹ thương, những ước mơ, nguyện cầu đã bay cao cùng sức mạnh của năm Rồng đã đến với Mẹ? Mùng 3 ngày hóa vàng. Chỉ còn hai ngày nữa thôi, Mẹ lại mơ ước, lại cầu nguyện. Con hy vọng tàn tro của những biệt thự, nhưng cây cầu, những thuyền ghe đầy ắp cá, những iphon, ipad, những đồng euro, dolar giấy, những thỏi bạc, vàng, những bộ quần áo đẹp không bị hạt mưa Xuân đè bẹp trên đường phố ướt át. Những ước mơ của mẹ sẽ bay cao, bay xa, sẽ đậu trên từng mái nhà mang lại tiếng cười, bình yên và hạnh phúc hơn cho đàn con của Mẹ.

    Con sẽ ngửng đầu đón nhận nhận những bông tuyết của phương trời xa. Lạnh giá sẽ bớt đi vì hơi ấm của vòng tay, vị mặn nước mắt của Mẹ.

    Ảnh: Nguyễn Mạnh Hà

    Bùng beng tiếng trống múa Lân của trẻ em, người lớn khu á Châu. Những chiếc xe ô tô kiên nhẫn chờ đợi sau đoàn người vui Xuân. Lân uốn lượn dưới những chiếc đèn lồng đỏ rực. Tết “ta” làm nức lòng cả những kiều bào và dân bản xứ. Thật hiếm hoi khi tuyết rơi trong nội thành Paris. Và hôm nay tuyết đã rơi, đang rơi.

             Tuyết của ngày mùng Một Tết! Những tràng pháo tay lẹt tẹt làm con thèm tiếng kêu giòn giã của pháo Tết. Đôi mắt cay xè vì kỷ niệm, ký ức, vì một trống trải ập tới. Một quê mẹ lúc ẩn, lúc hiện trong mơ.

    Nhớ lắm Mẹ ơi! Hãy tự hào vì Mẹ vẫn là “Mẹ hạnh phúc thứ 2” trong biết bao bà mẹ của vũ trụ mênh mông. Dù cay đắng, nhọc nhằn, gian truân, Mẹ hãy giữ nụ cười đôn hậu, nụ cười hy vọng. Con muốn lượm lặt những cánh đào, xác pháo của từng Xuân qua để kết thành những gói kỷ niệm. Những kỷ niệm của một người con xa Mẹ. Về bên Mẹ vẫn chỉ là một giấc mơ. Chúc mẹ có những ước mơ trở thành hiện thực.

    Paris, Tết