Tôi đã phải lòng Tây Bắc từ lúc còn nhỏ khi nghe được bài hát Tình ca Tây Bắc của nhạc sỹ Bùi Đức Hạnh, phổ thơ của Cầm Giang mà ca sỹ Kiều Hưng và ca sỹ Thu Hiền song ca hát lúc bấy giờ.
Lúc đó tôi chưa biết bài hát đấy là của ai, chỉ biết rằng tôi rất thích nghe, ca từ bài hát thật đẹp, giai điệu thật vui tươi, đặc biệt là rất giàu hình ảnh về một Tây Bắc quyến rũ và xinh đẹp. Sức quyến rũ của bài Tình Ca Tây Bắc này nó dần khiến tôi cảm nhận được vẻ đẹp như mơ mà lại thật của một Tây Bắc, tôi cứ nghĩ bất cứ ai khi nghe được bài hát này cũng đều có một cảm nhận chung như vậy.
Tôi yêu Tây Bắc, nơi mà rừng thiêng núi nhớ, nơi Tây Bắc bạt ngàn rừng xanh thăm thẳm, nơi chim chóc chuyền cành, nơi trời xanh mây biếc. Nơi rừng thơm có những con suối mát đến ngọt lành quanh co chảy quanh… nơi những áng mây bồng bềnh thật mỏng, nơi có những cánh ban và gió dẫn đường… Để như thấy được một Tây Bắc điệp trùng thương, một Tây Bắc điệp trùng nhớ…
Để thấy bản sương giăng để thấy đèo mây phủ, để thấy quanh co …quanh co, hết dốc lại đến đèo, để nhìn thấy những cô gái Thái gùi cả mây gió lẫn núi rừng và cả bạt ngàn những cỏ cây cũng lần theo bước… Để thấy được bên kia là vách đứng bên này là thẳm sâu.
Ơi dòng sông Mã… ơi núi Mường Hung… Từ khi ra đời bài thơ này đã nhanh chóng bén duyên để rồi thực sự trở thành một bài hát với lời ca ngọt ngào, giai điệu thiết tha…náo nức…bâng khuâng, có lúc lại trầm lắng…đi vào lòng người, ca từ đẹp mà kết hợp cùng giai điệu thật tuyệt vời và hay đến thế!
Tìm hiểu thêm về giai điệu này tôi mới biết điều đặc biệt của nhạc sỹ Bùi Đức Hạnh nữa là đã đưa được chất xoè Thái cũng như phong vị âm nhạc của xứ sở nơi đây vào bài hát để rồi chính thức năm 1957 tất cả chúng ta cùng được thưởng thức một “ Tình Ca Tây Bắc” giàu hình ảnh và trữ tình đến như vậy. Tác giả cũng thật khéo sắp đặt như là nhìn ra được trước điều đó sẽ xảy ra trong tương lai.
Để rồi đến mấy chục năm sau người Sơn La đã thật tự hào khi thuỷ điện Mường Hung lại được xây dựng trên chính dòng sông Mã anh hùng ngày nào cùng hò vang bài ca Tình Ca Tây Bắc bên núi mường Hung…bên dòng sông Mã…bài ca đi cùng năm tháng ấy ngày đó có anh và em, bây giờ thuỷ điện mường Hung (là anh), có dòng sông Mã (là em) quanh năm reo vui con nước… đưa điện về để thắp sáng lên bao yêu thương bao hy vọng, đổi mới cho cuộc sống dân bản nơi đây.
Ơi Tây Bắc…Tôi lại muốn đi khắp cả dải Hoàng Liên Sơn, nơi Sapa như tiên cảnh buổi sớm mai. Dẫu thời gian trôi nhưng Sapa chẳng phai màu, nơi Sapa đất trời như là một, như dải lụa mềm như cảnh bồng lai…
Nhớ chợ tình để hồn ai lạc bước, lúc đến thì mê mải đắm đuối khi say, lúc về thì lạc lối quên ngày quên tháng…
Tôi muốn đi suốt chiều dài một dải, lên đỉnh của cổng trời Quản Bạ Hà Giang, để mà dõi mắt ra xa thật xa mà nhìn toàn cảnh Tây Bắc, một Tây Bắc điệp trùng thương, một Tây Bắc điệp trùng nhớ… Để Đứng trên đỉnh Fansipan hùng vĩ…lặng người đi…nơi mây đan mây…nơi trời buông nhẹ lẫn mưa bay…thấy lòng đắm say khi đất trời hoà quyện, lưu luyến lòng người làm hồn ta như chơi vơi…
Những mùa ở đây được ví như chiếc áo sặc sỡ, cứ thế khoác lên Tây Bắc với đủ bốn mùa, mỗi mùa đều có những vẻ riêng thật đẹp mà bất cứ ai đã đến đây rồi đều không thể nỡ lòng muốn xa Tây Bắc…
Phải lòng Tây Bắc ngày nao ấy đã trở thành tình yêu trong tôi về một Tây Bắc thật hùng vỹ nhưng lại có được cái vẻ đẹp dịu dàng và thật riêng.
Tây Bắc cho tôi hiểu thêm một điều, khi yêu một điều gì đấy, một thứ gì đấy, thì cũng không nhất thiết phải chạm được vào hay nắm giữ, cũng như là để chiếm hữu…Tình yêu Tây Bắc mãi luôn là điều đẹp đẽ trong tôi, hình ảnh Tây Bắc phải chăng sẽ khiến tâm hồn ta trở nên giàu có khi một Tây Bắc đáng yêu, một Tây Bắc thật quyến rũ và rất xinh đẹp.
Ơi những bà mẹ… lam lũ sáng mải mê chiều, gùi cả con mình gùi lẫn mây lên rẫy… ơi những bà mẹ…quên nhọc nhằn quên lả cả đôi vai quần quật chiều ôm đồm tối, gùi cả cái trăng khuya lẫn con mình về bản.
Mong cho tất cả các con ai cũng đến được trường biết yêu thương con chữ, rất cần sáng cái tâm rất cần tâm hồn rộng mở… Mong có được thêm nhiều thầy cô mang con chữ tới đây để có được ngày sau tương lai các con thêm tươi thêm sáng.
Tây Bắc hùng vĩ lắm, Tây Bắc xinh đẹp nhiều, mẹ đại ngàn luôn giang tay chở che ôm trọn Tây Bắc, giữ cho Tây Bắc luôn được bình yên, Tây Bắc mãi không phai. Một màu xanh mướt bát ngát bao la…
“Rừng rừng vui tiếng chim ca vui tưng bừng Suối nước trong xanh có bóng em và bóng anh Bên nhau cùng sống vui êm đềm cùng núi rừng Đất nước hoà bình hạnh phúc ta như mùa xuân…”