Tháng Năm về, nhớ những con đường đất đỏ mưa trơn trượt. Nhớ những chiếc xe bò kéo lăn bánh lộc cộc trên đường quê, những chú bò mệt nhoài vì sức nặng. Giờ thì những con đường đã được trải nhựa, máy móc đã thay thế sức người và trâu bò. Thành phố giờ đây đã đàng hoàng, tươi đẹp hơn xưa. Đi giữa những con đường hoa, lòng xao xuyến bồi hồi với điệp khúc tháng Năm.
T háng Năm , cái nắng vàng như mật ong đem hơi nóng nồng nàn tưới tắm lên từ những hàng cây, con đường, góc phố đến những vườn rau, ruộng lúa ven đô. Những con đường bằng lăng tím ngát, những con đường hoa muồng hoàng yến vàng tươi như thắm hơn trong màu nắng. Trong những sân trường kia, phượng vĩ cũng đã bừng cháy đỏ cùng dàn giao hưởng ve sầu réo rắt ngân nga.
Từng đàn bướm vàng tung tăng bay lượn, đậu trên các khóm hoa hồng, những chậu hoa lan, trên các loài cây lá trên các vườn nhà, trên những con đường đầy hoa và trên cả những khóm hoa dại hoang sơ. Sau những nhọc nhằn của cả một chặng dài thay đổi, những chú bướm đang có những ngày tươi đẹp nhất trong đời.
Những cô cậu học trò sắp bước vào những ngày cuối của năm học với những bài thi, với những nỗi lo toan, những đêm trắng thức cùng bài vở. Trồng cây đã đến ngày hái quả, những thầy cô giáo cũng đang vào những ngày cao điểm bận bịu với giáo án, bài thi, mong những đứa học trò mình chăm chút sẽ có được những thành tựu như mong đợi.
Nhớ một tháng Năm nào lâu lắm, mình cũng là một đứa học trò đang căng thẳng với những ngày thi. Quyển lưu bút chuyền tay, giữ lại cho nhau những tình cảm thơ ngây rất đỗi học trò. Rời mái trường rồi, mỗi đứa một nơi, hẹn gặp nhau mỗi tháng năm về, khi hoa phượng đỏ rợp trời và bằng lăng tím màu thương nhớ.
Bao năm tháng đi qua, màu mực tím thơ ngây ấy vẫn còn trên trang lưu bút, mà mỗi đứa bây giờ tóc đã điểm sương, gặp nhau biết mấy ngậm ngùi khi kẻ còn người mất. Những câu chuyện xưa kể hoài không hết, tuổi đời dẫu đã chất chồng mà bên bạn bè ta vẫn mãi là những đứa trẻ thơ. Thời gian dẫu đã lùi xa, nhưng kỷ niệm vẫn còn tươi nguyên trong ký ức.
Tháng Năm, ngồi trong nhà nhìn ra hàng cây phía trước, nghe ra rả tiếng ve ngân mà nhớ những ngày sắp vào hè một thời xưa cũ. Lúa đã cắt xong, rơm đã phơi thành đống. Những ngày nông nhàn lại trong tiết trời mưa nhẹ, má ngâm bột xay làm món bánh xèo cho bầy con quây quần ăn ngay tại bếp. Món bánh xèo quê chỉ có bột gạo và hành lá, chấm với mắm nêm mà đổ ra cái nào ăn hết cái đó, vừa ăn vừa hít hà vì cay vì nóng. Vậy mới biết cái ngon đôi khi không nằm ở nguyên liệu, cách chế biến mà nằm ở niềm vui được hồi hộp chờ đợi và sự quây quần bên nhau.
Qua rồi những niềm vui tuổi thơ, những ngày được cùng nhau ngồi bên bếp lửa của má. Lại là những lo toan, bận rộn cho những đứa con lần lượt bước vào những kỳ thi quan trọng. Đâu phải chỉ có học trò mới có nỗi lo đèn sách. Nỗi lo của người đứng ngoài nhiều khi còn căng thẳng hơn cả người trong cuộc. Lại ước chính mình được vào phòng thi, làm những bài thi như ngày nào. Hồi hộp chờ mong kết quả cùng con trẻ, để rồi vui buồn theo những cảm xúc ấy.
Tháng Năm Tây Nguyên, mùa hạ và mùa mưa. Những dòng nước chảy từ những sườn đồi tạo thành những con mương. Trời mưa càng to, dòng nước chảy càng cuồn cuộn, nhớ thời trẻ thơ không biết sợ hiểm nguy cứ chạy băng vào những dòng nước để tìm cảm giác thích thú rồi lại tự hỏi những dòng nước ấy chảy về đâu, có giống như những bài địa lý mình đã học, suối chảy vào sông, sông đổ ra biển lớn. Nước có sự tuần hoàn như vậy, còn con người ta theo năm tháng lớn lên, già đi, rồi đi về một thế giới khác, biết đâu có thể trở về trong một hình hài nào khác. Những suy nghĩ của một thời trẻ thơ sao thật là ngây ngô quá đỗi.
Tháng Năm, mùa của những loại quả chín. Những trái ổi vừa giòn, vừa chua, vừa ngọt, những trái mận vườn mọng nước, những trái xoài chín cây ngọt lịm, mít thì nhiều vô kể…Nhưng nhớ nhất của một thời tuổi thơ là những loại quả rừng mà giờ đây, với sự thu hẹp của những cánh rừng, những loại quả ấy ngày càng hiếm hoi hơn. Những cây trâm to cao cho thứ quả tím ngọt nhỏ xinh ăn vào là tím cả lưỡi cả răng. Mà cái thú vị nhất là đi vào rừng, trèo trên cây và hái. Giờ thỉnh thoảng cũng có người bán loại trái cây này nhưng chắc chắn không tìm lại được sự thích thú của ngày xưa. Một loại trái khác từ một loại cây bụi mọc hoang rất nhiều trên các gò đồi là trái mề gà. Trái mề gà có màu vàng đẹp mắt nhưng ăn vào thì chua lắm. Ngày đó bọn trẻ hay nói với nhau câu học được từ người lớn: Ăn một trái mề gà uống ba thang thuốc…Không biết có thật không nhưng trẻ con vẫn cứ ăn và cứ lớn như cây cỏ quê nhà. Bao nhiêu loài cây, bấy nhiêu loài quả. Những nỗi nhớ mang mùi quả chín thật ngọt ngào làm sao khi tháng Năm về.
Tháng Năm về, nhớ những con đường đất đỏ mưa trơn trượt. Nhớ những chiếc xe bò kéo lăn bánh lộc cộc trên đường quê, những chú bò mệt nhoài vì sức nặng. Giờ thì những con đường đã được trải nhựa, máy móc đã thay thế sức người và trâu bò. Thành phố giờ đây đã đàng hoàng, tươi đẹp hơn xưa. Đi giữa những con đường hoa, lòng xao xuyến bồi hồi với điệp khúc tháng Năm.