Hà Nội đã vào đông từ lâu, sông Hồng như nghiêng thêm vào phố. Ngọn gió bấc nào mải miết lùa rất sâu…Từng cơn… từng cơn…
Ta trở về đây, nơi con phố, nơi cây bàng đang mùa thay lá đỏ. Liệu đâu đây còn gieo lên vạt nắng, đón chờ từng bước ta trở về? Rét mùa đông Hà Nội, rét chẳng của riêng ai. Rét như lưỡi dao sắc, từ tầng không cứa sâu vào trong phố. Lòng đã lạnh, càng thêm lạnh. Mặt Hồ Tây, ngây ngây sóng, lăn tăn…gió không thôi vi vu.
Bảng lảng…mờ mờ sương giăng mặt nước. Sóng lao xao…chan chứa, miên man miền xưa cũ, nhịp thời gian thêm day dứt gõ vào hồn. Có vòng tay nào che chở cả mùa đông, xào xạc phố mong chờ từng con nắng…hong ấm phố.Kìa đường cong vòng theo lòng phố, như dang tay từng bước đón ta về.
Ta muốn lên Hàng Cót, rồi rẽ về Hàng Than mong rực cháy lửa đam mê. Liệu nồng nàn còn đó ở Hàng Vôi? Khi rét về run run trong mắt. Thấy Hàng Gai xắt lại nỗi niềm, lòng chạnh thêm đau. Khi tình đầu Hàng Ngang bỗng dưng nghẹn ngào chẳng đặng. Ta nghe hào hùng Hoàn Kiếm, giục giã đền Ngọc Sơn, nơi cụ Rùa trăn trở với nhớ thương và còn đến Tháp Bút nơi ngàn năm mãi viết…
Ta muốn đứng trên cầu Long Biên ngậm ngùi nuối tiếc, nhìn dòng sông Hồng sóng cuộn trào rên xiết, xuôi theo dòng để biết, đã có biết bao nhiêu nước chảy qua cầu. Ta lại nhìn ra xa thật xa, kia là bãi ngô đang lên xanh rì trên cát trắng của mùa xuân. Lòng bâng khuâng nhớ…
Ngày đó, con đường bóng ngả em đi, có hàng bạch đàn toả mùi hương nồng hắc mỗi ngày em đến trường. Dấu chân em bước nhẹ dưới hoàng hôn mỗi buổi chiều về. Ngày đó, em thẹn thùng giữ chặt gió trong tay, anh sợ đánh rơi buổi chiều vàng thơm giọt nắng, nồng hương hoa sữa. Em cười đùa với cả gió heo may…tiếng cười vang để cơn gió đi ngang thổi bạt. Hai ta lặng thinh chỉ nhìn đôi chim sẻ quấn quýt, ríu rít bên nhau đi nhặt đốm nắng vàng buổi chiều sót lại.
Chiều nay chầm chậm anh ngược đường, ngược nắng, nơi hai ta đã từng qua. Kỷ niệm nào xa ngái, những chiều hò hẹn nào mơ hồ. Liệu ngày đó em tìm về đoạn đường ban đầu mình đi qua, giờ chỉ còn dấu chân anh để lại. Dấu chân nằm chơi vơi nghe gió hát…
Dấu chân nhạt mất màu cùng dĩ vãng.Dấu chân anh liệu em có nhận ra, liệu có chạm tới cõi lòng, có thấm vào tim em? Ở một nơi xa biệt, có lúc anh nghĩ về dĩ vãng, thả hồn mình tản mạn với làn mây. Cơn mưa khẽ khàng giăng qua đây, giống cơn mưa ngày đó. Vùng trời này rất giống ngày ấy. Con đường em đi, nơi xứ lạ em về… Ngập tràn nỗi nhớ thênh thang ở cuối trời…Có những khi chơi vơi, bồi hồi, bao chất chứa vọng trông…
Có nỗi nhớ nào, cuộn trào để bùng lên như lửa? Có hối hả nào, có khát khao nào để từng đêm, từng đêm sưởi ấm đôi bàn tay?Sưởi ấm trái tim, xoá tan đi niềm cô quạnh, để về với sẻ chia một đỗi chân thành…
Ta muốn gửi vạt nắng của mùa Xuân cũ, hong ấm những ngày Xuân sang, khi trời đất vẫn ngâm mình trong màn mưa lê thê đến não nề…Ta muốn gửi câu hát của mùa Xuân cũ khi Xuân này giai điệu không đủ rực lửa đam mê. Ta nhớ tới mùa Xuân xưa xanh thắm, lúc én nhạn bay về, đất trời vẫn còn mải miết hoan hỉ giao thoa…Lòng Xuân vàng ươm cùng sắc nắng ngọt lịm, hương dịu nhẹ đến mơ màng…
Xuân nay về rồi, sao Xuân chẳng tự tin, ngại đông, vẫn phải dựa vào chiều bởi lòng khao khát nắng. Những cơn mưa phùn ngả lòng mình chờ đợi. Xuân xanh tươi ngàn lộc biếc hoan ca. Xuân sẽ thắp lên giai điệu thầm thĩ…ghé sát tai nghe ong bướm thủ thỉ, ủ men say khắp chốn mọi miền. xuân ơi hãy vén màn mây cao mãi…
Để trời Xuân thêm cao vời vợi… Mong đợi Xuân về lộc biếc sẽ hồi sinh… Để bản tình ca giao mùa ngân ngấn… cất …xuân rộn ràng từng giai điệu xuân non. Nhành lộc kia gọi nắng tới bên thềm…
Ta mong xuân tinh khôi dẫu lòng chưa trang điểm, lòng xuân căng lồng ngực mới khát khao. Xuân rung lên cất lời tươi trẻ…nhẹ nhàng xuân…đàn én khẽ chao nghiêng…