Nàng Bân dỗi hờn tạm biệt mùa để nắng mưa cuối xuân nghiêng sang hạ có chút đỏng đảnh nửa e ấp dễ thương trong cái nắng nhạt mỏng mảnh buông nhẹ xuống hàng cây phố, nửa bứt rứt, bịn rịn, chùng chình phả cái lạnh ẩm ướt đọng thành từng giọt trên hàng lá xanh non.
Tháng Tư trôi nhẹ trong những sắc hương mùa hoa Hà Nội phố như một nhịp thời gian vừa được tấu lên khúc du dương của trắng tuyết hoa sưa bí ẩn, điệu da diết của trắng hồng hoa ban hoang dại, cung thứ dịu dàng của trắng xanh hoa loa kèn quý phái…
Thấp thoáng đâu đó tháng Năm gọi hạ về trong từng vạt nắng hổ phách trong suốt đậu trên những mái ngói rêu phủ bàng bạc bụi thời gian cùng với màu đỏ biệt ly hoa phượng vĩ, màu tím hoài niệm hoa bằng lăng, và xào xạc lá sấu vàng rải thảm hè phố cho âm thầm hoa sấu tỏa hương len lỏi vào thương nhớ những trái tim yêu Hà Nội.
Không như những mùa năm trước, phố Hà Nội mùa này thưa người xe khói bụi, một chút không khí man mác trầm lắng, hình như những thâm nghiêm cổ kính trong tĩnh lặng càng làm cho phố hiện rõ nét xưa thanh thoát nhẹ nhàng, mà ồn ào náo nhiệt đã phong kín bao lâu nay.
Em Hà Nội áo lụa màu nắng, một chiếc khẩu trang lụa – mà tôi đùa là “lá chắn mềm mại” màu tơ nõn che ngang hết nửa khuôn mặt, chỉ lộ đôi mắt nâu thăm thẳm như chứa cả kinh thành Thăng Long huyền thoại đầy bí ẩn trong đó.
Phố vắng, em đưa tôi đi bằng xe gắn máy, mà theo em, là để có thể “lượn” qua hết các con đường có những hàng sấu cổ thụ đang mùa lá rụng và trổ hoa phủ trắng trên cao, tựa như từng dải ngân hà bồng bềnh mềm mại, tỏa hương thơm mát.Xe chạy qua những con phố như Điện Biên Phủ, Phan Đình Phùng, Trần Phú, Trần Hưng Đạo, Bà Triệu, Trần Nguyên Hãn, Tràng Thi.. , hoa sấu đã vương ngọt các con đường.
Tôi nói em dừng lại thật lâu trên đường Lý Thường Kiệt, ngay trước cổng Tòa án Hà Nội, lặng ngắm mấy cây sấu cổ thụ lá đang ngả nửa vàng nửa xanh, như đang trong một điệu múa nhịp nhàng theo ngọn gió đùa tít trên cao, để lộ ra những chùm hoa trắng li ti như từng mảnh bạch ngọc tuyệt đẹp gài khéo léo lúc ẩn lúc hiện.
Một cảm giác xao xuyến bồi hồi khó tả, như gặp lại người bạn thời thơ ấu, như chút e ngại vì đã xa thật lâu, đã cất vào ngăn ký ức, nay rụt rè hé mở khẽ khàng…
Vâng, nơi này mấy nươi năm trước, khi tôi còn nhỏ xíu, thường được mẹ cho theo đến cơ quan, và khi mẹ làm việc, thì tôi thơ thẩn bên các gốc sấu cổ thụ, khi thì ôm cây trò chuyện như những người bạn, khi thì nhặt lá vàng gom vào một chỗ rồi xếp thành các bức tranh lá để chơi, có khi gặp một bạn gái cũng nhỏ xíu như tôi thì cùng lượm hoa rụng rồi lấy sợi cước xâu lại thành những dây hoa đội đầu, đeo cổ, đeo tay, chơi trò cô dâu chú rể, dắt tay nhau đi vòng quanh gốc sấu, khi về nhà cả người như ướp hương hoa mát thơm…
Ừ, mà cô bạn gái nhỏ ngày xưa ấy giờ ở đâu?
Một cơn gió vô tình, thổi chiếc lá lơ lửng bay đến bên cạnh tôi, giơ tay ra, chạm vào lá, lá khẽ khàng đậu trong lòng tay tôi. Một chấn động mơ hồ, kỷ niệm ngày thơ chợt ào đến, tôi cảm giác như chiếc lá đang trò chuyện với tôi, đang muốn hỏi tôi vì sao xa lâu thế, vì sao bao lần tôi ra Hà Nội mà quên nơi này, có phải tôi đã lãng quên những người bạn thuở xưa ấy…
Cũng không biết ai là người đầu tiên mang cây sấu từ rừng đại ngàn xuôi về Kinh thành Thăng Long, để cây trở thành một phần lưu giữ ký ức mấy trăm năm Hà Nội phố thâm trầm cổ kính. Những hàng sấu cổ thụ vài trăm tuổi thân thẳng vươn cao, gốc xù xì cổ quái như ẩn giấu trong từng lồi lõm thăng trầm phố, lá sum xuê đan nhau như mái vòm xanh mát che chắn cho dịu đi những tia nắng lửa đổ xuống.
Cuối xuân, những hàng sấu chuyển động âm thầm trong từng mạch ngầm thân cây, để lá đổi sắc vàng, chuẩn bị đợi các cơn gió ngang qua, cho một mùa thay lá mới.
Và khi nghe hơi gió mát lướt nhẹ khoảng không, là một khung cảnh tuyệt mỹ của phố Hà Nội như thơ như mộng, từng cơn mưa lá buông thả tự do, êm ái, mê mải, lần lượt đậu nhẹ hè phố, thoáng chốc làm nên thảm vàng cho xào xạc bước chân ai khe khẽ rón rén gót sen hồng.
Rồi như một sự kỳ ảo huyền diệu, khi lá vàng gần như đã nhường hết chỗ cho đám lá xanh non, thì cùng lúc những chùm hoa li ti, màu trắng sữa, tròn nhỏ như hàng triệu hạt bạch ngọc xinh xắn run run líu ríu nấp sau cành lá, đồng loạt vươn mình trong làn gió đang vờn nhẹ như nụ hôn đánh thức mùa về. Người phố nhìn nhau thầm thì qua ánh mắt, hạ sắp về rồi đó.
Có một thú vị không hề nhỏ, tôi và em dung dăng một quãng ngắn phố Phan Đình Phùng, chỉ một chút thôi. Phố vắng. Ừ chỉ mùa năm nay là vậy, bởi “cô nàng” mỹ miều hình vương miện mang cái tên quỷ quái Covid-19 đang ngạo nghễ tác quái toàn cầu, và lãng du ba miền đất Việt, mà mọi người chẳng ai muốn “dây” với “cô nàng” đanh đá này, nên “tránh voi chẳng xấu mặt nào”, nhà nào cũng cửa đóng then cài ý chừng không muốn cô ghé chơi.Phố vắng, tiếng ồn ào náo nhiệt phố như chìm ở đâu xa lắc, giống như đang được hưởng một không gian riêng, tôi và em Hà Nội không khoác tay vai kề vai má áp má, để thi thoảng có thể đối mặt nhìn nhau và hôn nhau thật nhanh như mọi lần dạo phố, mà cố dang tay thật rộng, rồi nắm ngón tay út, để cảm giác đang gần kề bên nhau.
Hương hoa sấu trên vòm cao tỏa xuống dịu nhẹ vướng vít, ôm trọn hai chúng tôi trong mơ màng phố với mùi thơm trong veo man mát, quay người lại ngắm em, đang khép hờ đôi mắt, hình như em đang muốn thu trọn hương hoa, để rồi mang về nhà, giữ lại cho đầy một mùa hoa sấu Hà Nội nhiều kỷ niệm khó phai.
Một cơn gió ngọt như kem bỗng ngang qua trên khoảng không, một chút xôn xao vọng động, một chút xao xác vòm lá, một chút mơ hồ lay động những chùm hoa, và rồi cả tôi và em cùng ngây ngất đến nín thở khi chứng kiến cảnh tượng tuyệt mỹ khó ngôn từ hay cây cọ nào diễn tả được.
Từ thinh không, trong nền trời xanh pha lê trong vắt, trong ánh nắng mỏng nhẹ lụa nõn tằm tơ, hoa sấu không hẹn mà cùng bung cánh như một vệt ngân hà tuôn chảy tràn xuống hè phố, rắc lên người tôi và em những mảnh sao tí hon đẹp đến si dại cuồng mê.
Lặng lẽ cảm nhận, lặng lẽ gói lại những cảm xúc mê đắm giữa không gian phố Hà Nội với hàng sấu cổ thụ mang trong mình bao câu chuyện ngàn năm Hoàng thành Thăng Long, để như một ký ức tình thi thoảng hé mở vẫn thoang thoảng mùi hương hoa sấu của thanh xuân mùa.
Phải chăng vì hương hoa sấu dịu ngọt hay tình yêu phố đã níu kéo mà tôi nấn ná chưa muốn tạm biệt em Hà Nội quay về phương Nam?
Phải chăng sắc trắng ngân hà trong thênh thang khoảng không Hà Nội phố đẹp đến làm tim tôi tan chảy, để muốn kéo dài thêm một giờ một ngày hay một đời cùng em Hà Nội thưởng thức mùa.
Phải chăng hoa sấu là một phần hồn phách Hà Nội phố, đã chiếm một góc nhớ một góc yêu trong tôi, là khoảnh khắc diệu kỳ tiễn xuân của hoa sấu gọi hạ về.