Mãi sau này, tuy không còn ở đó nữa, mỗi lần có dịp đi qua cầu Long Biên, tôi đều muốn nấn ná dừng lại ngắm nhìn dòng sông và những cây cầu. Thương nhớ sông Hồng.
Rất nhiều người gắn bó và yêu quý con sông Hồng ngay từ khi còn nhỏ. Tôi cũng vậy. Sông Hồng đẹp mềm mại như một dải lụa đào vắt ngang cầu Cốc Lếu, nơi ấy lòng sông nhỏ bé giao hoà với dòng Nậm Thi chảy từ Trung Quốc sang và chảy xiết lắm. Tuy thế ở nơi giao hoà biên giới hai nước, sông Hồng vẫn cứ mãi chảy thành hai vệt nước có hai màu rõ ràng. Màu đỏ và màu xanh dù chung một dòng, màu tạo hoá hình thành nhưng không hề pha trộn. Những ai từng sống ở Lào Cai đều biết rõ điều đó như một vẻ đẹp kỳ vĩ mà thiên nhiên ban tặng và coi đó như một sự tất nhiên.
Sinh ra và lớn lên nơi đầu nguồn con sông Hồng chảy vào đất Việt tận biên ải Lào Cai từ những ngày gian khó, tôi và rất nhiều thế hệ các bác, các anh chị em ở Lào Cai đã được lớn lên bên dòng sông này và có những ký ức đẹp đẽ và đau buồn mà mãi mãi vẫn không thể quên. Bao nhiêu nhà văn, nhà thơ, nghệ sỹ tài năng đã trưởng thành từ dòng sông này và hầu hết họ từng là cựu các thầy cô giáo đáng kính đã làm nên tên tuổi như Ma Văn Kháng, Mã A Lềnh, Bùi Nguyên Khiết, Pờ Sảo Mìn…và rất nhiều con người đáng kính nữa mà tôi không kể hết được.
Sau này khi về Hà Nội lập nghiệp và trưởng thành, rat nhiều năm tôi lại được sống ven con sông Hồng, dù chỉ là ngoài đê, gọi là bãi Phúc Xá. Chứng kiến bao trận lụt lội của Hà Nội những năm 80 , tôi lúc ấy đã từng bế con lên thuyền chạy lụt khá nhiều lần, mà sao ngày ấy chúng tôi không hề có cảm giác sợ hãi chút nào.
Mãi sau này, tuy không còn ở đó nữa, mỗi lần có dịp đi qua cầu Long Biên, tôi đều muốn nấn ná dừng lại ngắm nhìn dòng sông và những cây cầu. Đặc biệt khi tuổi càng cao, càng yêu sông Hồng hơn, càng thích đi trên con đê dài bao quanh thành phố và ngắm nhìn bờ bãi và cây lá ven sông, thích ngắm bốn mùa phản chiếu trên dòng sông Hồng, thích mùa hoa lau nở trắng, thích những vạt ngô non và khoai lang, thích từng đám lau lách và những người nông dân làm lụng ở đó.
Thích nhất là được ngắm mùa hoa cải nở vàng bên sông…Tôi đã viết khá nhiều bài thơ và những câu chuyện từ cảm hứng với sông Hồng.Thi thoảng sau này, mỗi khi có dịp tôi lại rủ bạn bè đi ăn, đi chơi lang thang dọc theo ven sông Hồng để hương phù sa ngấm vào hồn mình, để tha hồ ngắm nghía, để mơ mộng hay chí ít cũng bồi đắp thêm cảm hứng thi ca cho mình.Khi bạn được ngồi bên dòng sông để ngắm hoàng hôn và ráng chiều đỏ rực thì rất tuyệt. Tôi mông sao dự án cải tạo cầu Long Biên thành con đường đi bộ mau thành hiện thực.
Có một điều bí mật nữa mà bây giờ mới kể. Ấy là nơi Bãi Giữa ở sông Hồng, khi dừng xe giữa cầu Long Biên, rẽ xuống phía dưới ấy, có một con đường nhỏ dẫn vào Bãi Tắm Tiên. Tôi đã tò mò về các câu chuyện bí ẩn ở đó từ lâu và đã khám phá nó, đi xe máy ra đó vài lần nhưng không dám xuống, vì nơi ấy toàn là các Tiên Ông, he he…Tuy nhiên, tôi vẫn khám phá những câu chuyện ấy bằng cách khác, đã viết vài bài thơ về chủ đề này và đã đăng trên báo, tạp chí…Đó là những bài thơ về “A Đam Sông Hồng” và sự đam mê, ước mơ vẫy vùng và khao khát tự do của những người đàn ông yêu mến sông Hồng…
Khi sang Pa ris và có dịp đi vài nước châu Âu, chấu Á, Úc…tôi càng thấy thương cho dòng sông Hồng lắm lắm. Sông Hồng và những cây cầu cùng hai bờ của nó đáng ra có thể đẹp hơn, sạch sẽ và hoành tráng hơn, lãng mạn hơn, thi vị hơn, làm cho khách du lịch mê đắm Thủ đô “ngàn năm Văn Hiến “ yêu dấu của chúng ta từ lâu rồi.
Thật đáng tiếc.Tôi đã viết nhiều thơ về quê hương Lào Cai và dòng sông Hồng, nhiều bài ký kể nhiều câu chuyện từ nguồn cảm hứng với dòng sông Hồng, đến những câu chuyện và cảm xúc từ Parisvà dòng sông Seine, cả những dòng sông đẹp đẽ khác nữa ở châu Âu mà tôi đã may mắn đi qua và trải nghiệm trước đây.
Nói dông dài thế để muốn khoe rằng mình sẽ còn yêu mến, đắm đuối và viết tiếp câu chuyện liên quan về những dòng sông và những dòng chảy vô tận trong tâm hồn…