thu-ha-nguyen

Tôi là Nguyễn Thu Hà.

Thành viên của Tản Văn Hay từ 26 tháng 8, 2019.

C hiếc lá nào vừa sượt nhẹ qua má, thoáng đậu trên vai rồi buông là là xuống vỉa hè hoà vào thảm lá vàng lưa thưa cuốn nhẹ theo gió như nhắc tôi, cuối thu rồi đấy! Ngỡ ngàng nhận ra, trời Sài Gòn sáng nay thật lạ. Hình như mùa trôi đi níu những đám mây xám nhẹ gần xuống, che không cho mặt trời chiếu những tia nắng gắt gỏng thường khi nữa.

Hơi nước như nhiều hơn, quyện mùi cỏ cây lan vào lòng phố lúc mới bình minh khiến hương sắc thu như toả dìu dịu mơn man da thịt, níu chậm mỗi bước chân…

Ừ, tháng Mười về rồi đấy. Ở nơi nào đó, mây mù đã quẩn quanh sáng tối, len vào cửa sổ khiến vai ai chợt bồng bềnh dải khăn san. Nơi nào đó, lá phong bắt đầu chuyển màu, lúa oằn xuống đòi lìa gốc rạ. Ở nơi nào đó như xa trong kí ức, đĩa hồng mềm đỏ ngọt lên môi, hương thị chín ươm đầy góc cửa sổ. Ở nơi nào đó, những trái na nở mắt căng rạn đòi nứt hạt đen nhánh vui đùa cùng cốm xanh thơm ngọt. Ở nơi nào đó, góc bếp nhỏ mẹ đã thay sấu bằng tai chua vào nồi nước luộc rau muống tía, màu thì vẫn đỏ hồng nhưng hương vị đã nhần nhẫn len vị chát vào đông… Ở nơi nào đó, kí ức về những đôi má ửng hồng bởi nắng hanh đầu mùa gửi lại cùng những tiếng cười giòn tan trong gió. Đâu đó hương ngọc lan, hương hoa sữa, hương dạ hương còn vướng vít trói chặt cả vùng kí ức để mãi vẹn nguyên nhắc nhở thu tròn đầy mỗi khi đến tháng Mười..

Sài Gòn cuối thu mưa chiều như cũng tan mau hơn. Nơi này không có heo may se sắt trong nồng thơm hương hoa cuối thu, nhưng cái lành lạnh sáng sớm và cuối chiều làm những người tha hương càng thêm quay quắt nhớ những mùa thu đầy hương vị chín mọng. Bù lại, tháng Mười Sài Gòn gần đây hình như gần giống với tiết thu miền Bắc bằng nhiệt độ mát dịu, ẩm ướt hơn. Trong sự dịu dàng của nắng nhẹ, của gió trở mùa con nước, nghe như hương hoa cũng đậm đà tha thiết. Đâu đó, hiếm hoi qua góc đường vắng lúc khuya về, mùi hoa sữa lạc loài bị mưa lạnh cuối mùa đánh lừa bung những chùm nhỏ thưa thớt nhưng cũng đủ nồng nàn sững bước chân. Vỉa hè vắng, đèn đường lọt qua tàn cây rọi những đốm sáng lưa thưa như rắc phủ ánh bạc lên hình hài cô gái thanh xuân sững lặng ngửa mặt kiếm tìm những chùm sữa trắng trên cao.

Nghe như có tiếng buồng phổi thanh tân của chàng trai vạm vỡ vội hít níu như uống lấy luồng gió nhẹ toả ngát hương sữa như sợ mùi hoa mong manh bay đi mất. Điều lạ kì ấy chỉ Sài Gòn mới có! Bởi hoa sữa nơi đây không nở bung như những cái bát lớn ốp kín cây khiến mùi hương đậm đặc đến khó thở. Hoa sữa nơi đây hiếm hoi, lác đác trên tán cao, bị mưa đánh lừa mới nở nên hương sữa cũng rón rén e dè làm khao khát, mê say…

Ảnh: Quyen Huy

Hồng không lúc lỉu treo trên những cành khô, đợi gió hanh lạnh đỏ dần trong bảng lảng sương kí ức. Những trái hồng đỏ mọng, căng tròn đều tăm tắp trên sạp chợ tắm ánh đèn sáng đêm chỉ khiến nhìn thôi đã cảm giác viên mãn. Hồng trên những xe đẩy rong xếp hình chóp nhọn, trên mẹt quẩy vào từng ngách nhỏ căng mọng hồng tươi trên lớp rơm nếp hươm vàng. Những trái na( mãng cầu) to hơn bát cơm nẫy tay, nứt mắt trắng khi những cuống lá còn tươi xanh như chơi ú oà cùng từng chùm bòong boong vàng nhạt, từng chùm xoài cát vàng tươi căng đẫy, lớp chuối cau chùn chũn vàng xanh. Tiếng rao quà vặt cũng nhẩn nha hơn, chùng chình trả giá làm vui rồi chào nhau như thân thuộc… Sài Gòn luôn có cốm bất kể nắng mưa hay xuân hạ thu đông. Cốm của đồng bằng Cửu Long dẹp khô nguyên vị, hoặc xanh dẻo xào cốt dừa lá dứa( lá nếp), hoặc trộn cốt dừa, xác dừa và mè rang tạo món cốm dẹp đậm vị Nam béo, dẻo, thơm lừng không thể quên. Nơi chan hoà nắng quanh năm này, chỉ có nắng và nắng nhiều hơn, tháng Mười chợt như một nốt lặng dài khiến ta chợt đôi lúc hờ hững với cuồng quay nhịp sống tất bật để bâng khuâng nhớ, bâng khuâng ngắm nhìn, cảm nhận sự thay đổi nhẹ nhàng mà sâu lắng, tinh tế trong khoảnh khắc giao mùa nóng – lạnh, nắng – mưa…

Tôi đang thưởng thức một tháng Mười như thế. Tháng Mười cuối thu Sài Gòn dìu dịu, thơm thảo trên tay trái hồng đỏ mọng chứa nắng gió cao nguyên Lâm Đồng. Tháng Mười tan chảy vị cốm lá dứa ngọt mềm phù sa Cửu Long và vương vấn trên tóc tôi mùi hoa sữa cô đơn Hà Nội. Tháng Mười khiến tôi vừa muốn tan chảy vào Thu kí ức lạnh khô hơi heo may và rùng mình lớp lụa khẽ trượt mơn man trên da thịt; vừa muốn tắm đẫm nắng mai sau cơn mưa lạnh Sài Gòn. Tháng Mười khiến tôi chợt cười vu vơ khi chầm chậm lướt qua tiếng nhạc cưới, nhớ xấp thiệp hồng luôn dày trên bàn mỗi độ cuối thu. Tháng Mười thêm chín khi ngắm đôi lứa thanh tân nắm tay nhau cười rạng rỡ. Phải chăng, vạn vật và cả tình yêu trong trái tim mỗi người đều toả hương chín nức khi thu vào cuối độ, viên mãn ấm áp để sẵn sàng đón cái lạnh đầu đông..
Sài Gòn chiều đang lắc rắc mưa. Cái se se tháng mười như đồng cảm, như hoà chung vào ngây ngất thu nơi tôi chôn nhau cắt rốn. Nghe câu hát “ Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa” bất chợt như mình đang đắm vào trời Hà Nội thu xưa.
Tháng Mười ơi, Thu tròn đầy rồi đấy! Chỉ có lòng mình lại thêm khuyết một mùa đi..