Phố đêm tỉnh lẻ. Thưa thớt xe qua. Nhàn nhạt đèn. Nhàn nhạt thanh âm điệu Dạ cổ hoài lang từ một chiếc ghe khách xuôi giữa dòng vẳng lại. Chỉ có tiếng gió khua những chiếc lá khô xạc xào lăn trượt trên hè phố và tiếng bước chân đơn lẻ, ngập ngừng dưới tàng lá thẫm.
Cuối xuân, bầu trời đêm phương Nam trong lắm. Không có những cơn mưa phùn rả rích. Không có những lép nhép vỉa hè nồm ẩm. Bầu trời đêm cao lấp lánh sao lưa thưa qua kẽ hở vòm lá và gió cũng nhu hoà mát dịu đủ ve vuốt đôi vai trần se se lạnh cô đơn..
Có lẽ cái lạnh cuối mùa xuân phương Nam cùng những cơn gió chướng đảo vị con nước làm cho mùi hoa như loãng đi, dập dềnh phiêu du chứ không quánh mịn lại, se sắt như mùi hương từ kí ức. Nhưng có lẽ cũng bởi vậy mà hương sưa trở nên day dứt, len lỏi luồn khua, làm rung động đến tận cùng thứ cảm xúc khắc khoải trong tâm hồn.
Chắc cái sắc trắng mong manh đẹp mê hoặc ấy, thứ mùi hương dịu nhẹ ngọt ngào mà man mác buồn ấy khiến người ta xây dựng nhiều câu chuyện tình buồn với sưa. Câu chuyện nào cũng là người con gái trong trắng, thuỷ chung rơi những giọt nước mắt tiếc thương mối tình duy nhất..
Có phải vậy không mà kí ức về hoa sưa cũng lại như những giọt buồn dâng ngập mắt mỗi khi bắt gặp hương sưa nồng nàn trên phố? Kí ức về khung cửa chớp gỗ thông sơn xanh trên bức tường cũ kĩ, cậu trai rụt rè nhìn trộm cô học trò nghịch hơn quỷ sứ mỗi sáng, mỗi chiều. Kí ức của những tháng năm khó khăn mà món quà quý người ta tặng nhau chỉ là cân đường, hộp sữa đặc hay vài ổ bánh mì cứng quèo khô khốc.. Kí ức về những lời tỏ tình là những đoạn thơ tình sướt mướt, những bản nhạc chép tay rồi công phu đánh bóng, vẽ tô hoa lá bằng chì màu…
Hoa sưa của cô học trò ngày đó đậu trên bàn học, treo trên cửa sổ hay trắng ngần nảy như những nốt nhạc reo vui trong giỏ xe. Tình yêu của cậu trai ngày đó cũng thanh khiết như sắc hương hoa sưa âm thầm nương theo gót chân vô tư tinh nghịch của cô học trò. Người con gái vô tư chưa từng biết, vì mùi hương cô yêu thích, chàng trai đã nhiều lần đổ máu khi leo hái những chùm hoa đẹp nhất.
Cô gái cũng chưa từng biết, nhiều giờ chàng trai ấy cúp tiết để đạp xe cả quãng đường dài kiếm cho được những bông sưa đẹp nhất còn tít trên cao. Sưa cũng đã từng thử thách sự can trường và ý chí chinh phục của chàng trai, can đảm và kiên trì tận hiến cho tình yêu, cho người mình thương thầm, nhớ vụng… Giá như…
Giá như hoa sưa đừng âm thầm nở vội và ra đi quá nhanh. Giá như mùa sưa đừng quá gần kì thi để sắc phượng làm xao lãng màu tinh khiết trắng. Giá như ngày ấy, lời yêu đừng quá tha thiết nồng nàn, ánh mắt đừng quá sâu thẳm mà chứa chan đến thế… Giá như cô học trò nghịch hơn quỷ sứ, sớm bớt vô tư mà nhìn ra bàn tay rướm máu, lưng áo đẫm mồ hôi và những lời lắp bắp hụt hơi…
Giá như kì thi đại học không quá gắt gao với tỉ lệ chọi 1:50.. Giá như chàng sinh viên y năm ba không quá nhút nhát, không quá nhạy cảm và không quá thất vọng để xung phong đi miền núi mùa hè năm ấy..
Tất cả những điều giá như ấy, giờ đọng lại nhức nhối trong hương sưa mỗi cuối xuân. Dù ở đâu mùi hương ấy vẫn như một trường đoạn buồn day dứt. Rung động, hạnh phúc, trăn trở, đớn đau…
Một cơn gió vừa cuộn qua. Những cánh sưa rơi bay lả tả nhập vào thảm hoa trắng dưới gót giày bộ hành. Bàn tay thiếu phụ lướt nhẹ trên lớp vỏ sưa già xù xì, nứt dọc. Tán sưa tròn trên cao vút lấp lánh ánh sao xanh, sáng rỡ như ánh mắt người con trai thuở ấy. Ánh mắt đủ hàm chứa những lời yêu bỏng cháy, thuần khiết và mãnh liệt, trong sáng mà nồng nàn của mối tình đầu vụng dại, ngây ngô.. Sương đêm ẩm lạnh trên từng đầu ngón tay, hương sưa về đêm càng như quyện chặt, ôm ấp lấy tâm hồn đàn bà từng trải đủ để khiến nước mắt rơi xuống ấm mặn trên môi… Người con gái ngày xưa. Tôi của bây giờ.
Đã đánh mất mùa sưa xưa như thế. Một lời từ chối theo công thức mặc định. Một cái lắc đầu cương quyết để định giá cho kì thi đại học với ngành nghề đi ngược sở thích. Sắc hoa sưa, hương hoa sưa mong manh và ngắn ngủi, day dứt những dại dột của một thời lý tưởng đặt trước tâm hồn…
Sưa vẫn khoe sắc trắng. Vẫn toả hương. Vẫn rụng mỗi cuối xuân. Chỉ có tiếng cười trong veo, ánh mắt thăm thẳm trong veo, lời yêu tròn đầy trên môi vụng dại và hơi ấm bàn tay nắm vội đã gói kỹ vào kí ức.. Sưa nhắc nhớ khuôn cửa sổ gỗ cũ trong con ngõ ngày xưa, tiếng ghi ta và những đùm hoa đổi bằng mồ hôi và cả máu… Sưa dịu êm mà mãi nhức nhối, ân hận trong trái tim đàn bà..
Bóng lưng xưa..
Đôi chân bước mãi..
Không thể quay về.
Để day dứt, ân hận hoà theo sắc trắng, trong nồng nàn những mùa sưa… Sưa ơi, tôi mãi nợ một tiếng yêu…