Khi hạt phù sa bật khóc, là lúc con vừa rời lòng mẹ. Hoe đỏ như bùn non, nhuốm phù sa sông Hồng. Từ đáy sông, con mang trong mình cuộn trào, những khát khao và cả những ngọt ngào của dòng sông đang hát…
           Mẹ ơi…Con mới hiểu, vì sao biển mặn mà, nhưng lòng rất khát, luôn muốn uống những dòng sông chảy trôi đổ về. Mẹ ơi…Triệu triệu năm, ru hạt phù sa đầy khó nhọc. Có đôi khi sông Hồng lụt cả câu ca dao, thương cánh cò dạt theo vào, mệt lả.
Con càng hiểu, mẹ vẫn ru hạt phù sa đầy khó nhọc, bởi hạt thóc cũng còn mang trong mình hình hài con mắt, mỏi mòn mãi ngóng trông. Nơi mẹ sinh con ra, huyện Đông Anh, phía Bắc Thăng Long, nơi một làng quê nằm cạnh sông Hồng. Cả tuổi thơ con được nghe sông Hồng hát, hoà cùng vào lời ru của mẹ. Có cỏ chân đê miên man cùng gió, có sóng sông Hồng như lật từng trang vở tuổi thơ. Sông dài rộng nuôi con dần khôn lớn…
                         Dòng nước sông Hồng đỏ thắm ấy từ nghìn nghìn năm, đất Tiên Rồng cuộn chảy về Đông. Đã chứng kiến, nghìn năm đất Thăng Long lịch sử, mang đắng cay, ngọt bùi hoà quyện với vị nồng của biển. Từ ngàn năm vẫn thế, muôn đời vẫn thế, cứ reo ca sông Hồng…
Dẫu mải miết bên bồi bên lở, nhưng dòng sông luôn chở nặng vị phù sa. Sông tự hào lấp lánh, để mùa màng thêm tốt tươi bờ bãi. Sông Hồng đây đã chứng kiến biết bao lịch sử, từ lau sậy, từ rừng già còn phủ đất Thăng Long. Trong tâm trí, dòng giống Lạc Hồng đã phá núi, phá rừng để lập thành nước Việt. Vẫn còn đây vang bóng hai Bà Trưng, Mê Linh đó, đóng đô, nơi tả ngạn Sông Hồng. Đuổi quân Tây Hán tháo chạy, kinh hồn bạt vía. Gió sông Hồng cứ lật thêm từng trang sử, ghi danh tướng nhà Trần diệt vua Chế Bồng Nga. Bầu trời lại rực rỡ sau ánh tà dương. Sông Hồng ồn ào, rì rào nước cùng quyện vang bài ca khúc quân hành…

“Từ dãy Nguỵ Sơn,(TQ)*sông Hồng chảy vào Đất Việt. Đến tỉnh Lào Cai, chảy qua Yên Bái, xuôi theo Phú Thọ, uốn mình Vĩnh Phúc, Mẹ sông Hồng về đến Hà Nội. Vòng qua Hưng Yên, Hà Nam, Nam Định, Thái Bình…Đổ về Biển Đông”.Mẹ ơi… con mới hiểu, vì sao biển mặn mà, nhưng lòng rất khát…luôn muốn uống dòng sông chảy trôi đổ về.
            Ơi… Mẹ sông Hồng luôn nuôi dưỡng các con, làm nên bề dày lịch sử. Phồn thịnh Thăng Long xưa, là Hà Nội ngày nay. Hòa với dòng chảy thời gian cùng dòng sông Hồng, cứ đắp bồi thêm mãi…phù sa thêm mãi, bời bời phì nhiêu…rộng lớn. Để thành vùng châu thổ sông Hồng, cho cây cối xanh tươi, tạo nền văn minh lúa nước. Rồi làng chài, làng cổ ven sông, mang đậm hồn thiêng đất Việt. Ơi…dòng nước sông Hồng mênh mông, của những nồng nàn, những khao khát từ sông. Của ngày hôm qua gìn giữ và cất giấu. Ta muốn thả hồn mình dập dềnh theo sóng. Chảy đi sông, chảy đi muôn đời…
Mẹ sông Hồng chảy cả vào trong tôi suốt ngày vui và những ngày lặng lẽ. Sông Hồng yêu thương đất Việt, dẫu bên lở bên bồi, cứ mãi dâng hiến ngọt ngào, bao dung, yêu thương với bất tận đam mê như thế. Cứ reo ca, cứ hát mãi đi nhé sông Hồng. Để bờ bãi ruộng đồng, ướp lúa ngô đang thao thức, ru phố phường say nồng trong giấc ngủ, ướp hương thơm cho ngày mới đang lên…Có những lúc sông Hồng mưa lũ, gió tràn, là lúc mưa trốn khỏi mây đang về thăm quê cũ, chỉ để nước pha thêm màu nhớ…Đỏ ngầu phù sa, lúc thầm thì cảm xúc…sông đang nhớ ai đỏ mắt.
                         Ở phương xa, nhiều lúc ta ngửa mặt nhìn sao trời, bấy nhiêu lần lỗi hẹn với sông. Con xa mẹ, xa sông Hồng từ ngày ấy. Xa lời ru hời hạt thóc của mẹ, mẹ đã giấu vào đêm nghìn giọt khóc…Thương con…
Trong giấc mơ nơi xa xứ của con, đàn cò trắng trong hồn vẫn bay trên sóng nước. Phố nằm sau lưng, nơi sông Hồng cát trắng, lau đã khô trong mùa nước cạn. Nhưng cánh chim vẫn yêu mây trời tha thiết. Bồi hồi con nhớ lúc nắng lên chiều, mải rơi trên sóng nước trập trùng, con nước lớn phù sa rộng mênh mông ngầu đục…Con muốn trở về bên mẹ với ngày xưa thơ bé, để được nghe sông Hồng hát hoà vào lời ru của mẹ. Con muốn trở về nơi quê mẹ sông Hồng, nơi nguồn cội luôn đợi chờ…Còn hơi thở, con sẽ về với sông xưa…Nơi sông Hồng với những mùa hè vời vợi tuổi thơ, với phượng nở đôi bờ cùng tiếng ve râm ran hát. Về với năm tháng bâng khuâng, về với nồng nàn Hà Nội…
Khi hạt phù sa bật khóc, là lúc con vừa rời lòng mẹ. Đỏ hoe như bùn non, nhuốm phù sa sông Hồng. Từ đáy sông, con mang trong mình cuộn trào, những khao khát và cả những ngọt ngào của dòng sông đang hát.. Cho con thêm hiểu, nghìn năm đất Thăng Long lịch sử, mang đắng cay, ngọt bùi hoà quyện với vị nồng của biển. Từ ngàn năm vẫn thế, muôn đời vẫn thế, cứ reo ca sông Hồng, bồi đắp thêm mãi, thêm mãi…phù sa…Để bốn mùa trù phú, thêm tươi, thêm tốt.
                        Trời cao luôn bận xanh trong, sông Hồng khôn nguôi thôi chảy. Ngân vang khúc hát…yêu thương quê hương mình… ngân mãi…như lòng Mẹ yêu con…