Có một khoảng trời rất đỗi yên bình và xanh cao. Có một khoảng trời luôn bồng bế à ơi thánh thót ngọt ngào. Ru tôi vào những tháng ngày khôn lớn. Tiếng bố gọi mẹ khẽ khàng trong vườn nhỏ. Lời mẹ gọi bố ấm áp giữa sân nhà. “ Mình ơi, mình à…” cứ se sẽ bao la. Ấm lòng tôi con trẻ. Thời gian chẵn lẻ, hạnh phúc vẹn tròn. Mỗi lần chiều ngả vào núi non là cỏ cây lon ton sà cùng gối tựa. Hôm nay, lần nữa, bố kể thăng trầm. Trời mưa lâm thâm. Mẹ vắt cười từ đôi mắt ướt.
Tôi nhìn vào thẳm sâu trong đôi mắt của mẹ: Ngôi nhà tranh vách đất hiện dần lên theo từng lời bố kể. Tay bố trộn nhuyễn rơm với bùn đắp vào phên tre thành bốn bức vách. Mái nhà phủ kín bằng mấy lượt rạ khô. Mưa nắng cứ trùng điệp, nhấp nhô thấm vào giọt gianh rồi xô nhau nhỏ xuống. Cứ ngỡ, những túp lều tranh chỉ có trong câu chuyện ngày xửa ngày xưa. Giữa đời thực, bố mẹ tôi bỗng vặn vừa hệt như miền cổ tích.
Ngôi nhà trát vách nhỏ bé, nền đất nâu sòng, màn chiếu phải đốt lửa treo hong vì anh tôi chẳng có nhiều khố tã. Mẹ nằm chỗ ướt, bố thức cả đêm, cho anh ngủ giấc say mềm. Trời đã bao lần vồi vội sáng. Bố đi cày ruộng, mảnh sành cứa chân, máu chưa kịp đông, bố lại dầm đồng mướt mải. Bàn tay rộp oải vẫn thẳng lối cày chỉ mong niêu cơm vơi đầy độn vào khoai cùng sắn. Bố còn tranh thủ cất con tép suối, bắt xâu cá đồng, mẹ cắp rổ bên hông đem ra chợ làng bán.
Những buổi mẹ đi cắt lá phân xanh. Mẹ xốc đi xốc lại địu anh rồi gập lưng, tay với liềm thoăn thoắt. Bố làm quần quật, mẹ cứ dãi dầu, chẳng muốn nghỉ đâu, vì lo cả nhà sẽ túng thiếu. Một thứ tình thân cao cả, hi sinh và đánh đổi nhường nào. Xuất phát từ tình nghĩa vợ chồng sắt son, thương mình, thương con mà có thêm sức mạnh, ý chí chẳng mòn để dựa, dìu nhau trong bộn bề cuộc sống.
Và rồi, sau bao nhiêu nhọc nhằn vất vả, sau bao nhiêu giọt mồ hôi lã chã. Công sức của bố mẹ cũng được đắp bù. Ngôi nhà cấp bốn lợp ngói đỏ khang trang đã được xây lên chắc chắn. Ở làng quê thời ấy, hình như đó là một bước ngoặt với những ai đã bị ràng buộc lâu lắm với cái nghèo. Người làng trầm trồ ngợi khen, có người hờn ghen cũng thoáng qua vài sánh tị. Bố mẹ tôi phần nào thoát khổ. Anh trai thứ hai và tôi lần lượt ra đời khi cửa nhà vườn tược đã xanh ngời êm ấm.
Tôi vẫn chăm chú say sưa mường tượng dõi theo câu chuyện dù đôi lúc bố ngưng lại để bổ sung chi tiết nào đó chưa kịp nhớ theo lộ trình. Mẹ rót chén trà nóng hổi, bố nhấp vài ngụm. Tóc bố bạc đã quá nhiều, tóc mẹ lốm đốm hoa tiêu. Những nếp nhăn gối vào nhau như thuộc làu hai khuôn mặt. Bố vẫn điềm đạm, mẹ vẫn chu toàn. Anh em tôi thường chạy xe sang dù ai nấy đều ở riêng bên gia đình nhỏ.
Đàn gà con chiêm chiếp bên chân gà mẹ. Chú gà trống dạo vòng quanh. Mấy luống rau xanh, bố đặn đều nhổ cỏ và tưới nước. Mẹ ngồi tỉ mẩn nhấp sợi chỉ lên môi xâu lại lỗ kim và khâu vài chiếc cúc áo. Bố mẹ tôi vẫn sát cánh bên nhau sau tất cả những năm tháng nhọc nhằn. Khi nào bố mẹ thấy mỏi, hãy dựa vào chúng con, hãy để chúng con san sẻ bớt phần nào những hanh hao mà một thời đã cấu cạn. Khói vẽ lên bếp- một bức lam chiều, gió chải phiêu diêu, thiên nhiên vạn vật cùng rung rinh trong ngàn giai điệu. Cảnh nhà bình yên đến thế. Nhìn bố, nhìn mẹ sống giữa êm đềm mà lòng tôi nghẹn ngào vô kể.
Thời nay, mọi thứ vật chất dường như có đủ, “sẵn nong , sẵn né” vô cùng. Ấy vậy mà những khó nhọc một chút đã muốn nổ tung và rồi giận hờn buông tay vì cãi vã…Hãy nhìn về câu chuyện của một thời đã xưa. Hãy nhìn về những gian khổ đến dư thừa mà thế hệ đi trước đã đồng lòng vượt qua bằng điều gì cơ chứ. Chữ yêu hóa thành chữ thương thì mọi chướng ngại vật sẽ hoá thường khi chúng ta có đủ niềm tin và trách nhiệm. Tôi được sống với những năm tháng đặc biệt ấy dù rằng chỉ qua lời kể của bố mẹ. Tôi ngộ ra bao điều mà bản thân chưa có nhiều, còn thiếu sót.
Khi xưa, tôi vẫn ước cổ tích luôn có thật ở trên đời, vẫn ước được ông bụt bà tiên ban cho những điều mình mong muốn. Lớn lên dần tôi mới hiểu, chính bản thân mỗi con người đều có thể làm nên cổ tích bằng đôi tay, khối óc và tâm hồn thiện lương. Hãy yêu và thương đi, đó là niềm tin, động lực là sự ổn định lâu dài của hai từ hạnh phúc. Khu vườn của bố mẹ vẫn ngát xanh. Mùa xuân đang ríu rít trên lá cành, xôn xao niềm đơm hoa và kết trái. Khoảng trời nhẫn nại, dệt muôn thăm thẳm yên bình. Sẽ có một ngày tôi viết những dòng văn thật xinh, thật nghĩa tình bằng niềm thương và nỗi nhớ.