Những tia nắng đầu tiên của ngày mới trải rộng một góc trời. Lòng lại rộn lên nhiều nỗi nhớ. Tôi nhớ về căn nhà cũ thủa thiếu thời nằm thơ mộng bên cạnh dòng sông xanh thẳm, lọt thỏm trong vườn cây xào xạc lá.
Phía trước có khoảng sân rộng mênh mông. Ngôi nhà cấp bốn ấm áp mái ngói mầu cam nhuộm rêu phong, bức tường vôi loang nổ, nền đất năm tháng lồi lõm vảy rồng. Và nhiều ô cửa nhìn ra thế giới khu vườn.
Ô cửa hình chữ nhật có những chắn song bằng gỗ mộc mạc, chiếc giường kê ngay ngắn cạnh bên. Mỗi sớm mai thức dậy, luồng ánh sáng chiếu qua như tiếng chuông báo thức khởi động một ngày mới bắt đầu.
Đưa bàn tay nhỏ bé khẽ đẩy cánh cửa khu vườn mở ra trong sáng, một làn gió thổi vào tươi mát. Vườn quê chỉ có vài ba gốc mít, xoài, ổi, chuối… và một bóng cây hồng xiêm xòe rộng che kín khoảng sân đủ để đám trẻ ngồi dưới đó bầy biện chơi đồ hàng hay chốn tìm những trưa hè chốn ngủ.
Khung cửa đó dẫn lối ra bên ngoài len lỏi nhiều niềm vui xôn xao vào căn nhà. Từ ô cửa xanh thế giới thiên nhiên ngày đêm rì rầm, muôn vàn câu chuyện cổ tích kỳ thú trong trí tưởng tượng của trẻ nhỏ có thể được nghĩ ra.
Đó là trong màn đêm, hôm mặt trăng bị che khuất bầu trời với muôn vàn ngôi sao lấp lánh, dải ngân hà mầu trắng bạc vắt ngang trời , ông thần nông, chiếc gầu sòng, đôi vịt, sao hôm, sao mai … Lũ trẻ nằm đó mường tượng rồi thiếp vào giấc ngủ.
Ngày mưa từ ô cửa nhìn ra khu vườn mưa mềm mại, êm đềm xanh mướt, ngay cả hình ảnh con côn trùng nép sau thân cây cũng lặng im đầy thi vị. Đâu đó như nghe rõ, nhìn rõ sự sống đang nảy mầm của loài nấm hiện hình trên thân cây mục rỗng.
Lũ trẻ như đàn gà con chui trong cánh mẹ, nằm lắng nghe tiếng mưa rơi lộp bộp, rì rầm trên phiến lá, nghe thoang thoảng mùi hơi đất xộc lên từ khu vườn thương mến.
Tiếng côn trùng đồng thanh cất bản hòa âm buồn da diết. Khi đó cửa sổ đóng lại im im phăng phắc. Khung cửa sổ lúc này bé nhỏ vô cùng giữa vũ trụ bao la, nhưng kín đáo vững chắc để bảo bọc, bảo vệ tâm hồn trẻ thơ trong mưa, trong tiếng sấm ì ùng đang gào thét trên nền trời.
Tỉnh giấc trưa, cơn mưa vừa ngớt, bên ô cửa đứa trẻ thích nhất được thò chân ra ngoài chắn song đong đưa, lấy tay hứng từng giọt mưa mát lành rơi xuống từ mái hiên đùa nghịch.
Bình yên tựa vào song cửa, tì gương mặt lên tay, dịu dàng trong lòng một màu xanh ngút mắt. Đó là màu xanh của khu vườn mới mưa xong, còn ướt đẫm hơi nước. Giọt nước long lanh trên cành lá theo gió đùa rơi thấm vào lòng đất, những vũng nước loang nổ, đàn gà dẫn nhau lang thang nhặt tìm mối.
Mấy chú chuồn chuồn kim nhỏ bé đủ màu soi mình trong giọt nước trong veo…Tuổi thơ với ô cửa, mưa và khu vườn xôn xao đến vô cùng vô tận.. Khi đã trưởng thành nghĩ về những điều đó đứa trẻ hôm nào chỉ muốn được bé trở lại để được sống bình yên bên trong ngôi nhà cũ ấm áp được trở che.
Ngôi nhà là một trật tự nho nhỏ của một gia đình, những phép tắc ràng buộc để cây non vươn mình đứng thẳng. Ngoài khu vườn kia là thế giới bát ngát nắng gió, bao la chim chóc cây cỏ… Những câu chuyện thú vị không bao giờ kể hết đối với tuổi thơ. Để từ đó ô cửa sổ đóng khung thành một bức tranh xanh trong suốt .
Cái màu xanh đó, xanh đến khôn cùng, dẫn đến những chân trời mơ mộng tít xa, ở đó trẻ con thấy mình tan đi không dấu vết, nhưng những suy nghĩ điềm nhiên tồn tại bảng lảng khắp không gian xanh trong, mịn màng như tơ nõn đó!
Có lẽ, cho đến mãi khi tới tuổi già đứa trẻ hôm nào vẫn không thể trả lời được. Những ô cửa vuông vắn mở ra tại sao xanh hoài, tồn tại, như neo đậu một thơ ấu dịu dàng trong dòng chảy lau lách vượt thời gian.
Ôi! Ô cửa xanh thủa thiếu thời
Vẫn còn đó trong trí nhớ phôi phai
Qua thời gian vẫn vời vợi hằng nguyên trong ký ức
Một hôm chạm vào xao xác giấc trưa…