Tiếng thở dài
của mùa xuân vẫn còn để lại trên ngàn lá, vương sắc, chiều nghiêng… Hạ vội vã ra đi, heo may se lạnh ùa về khi thu đang mải miết dượt tìm, đuổi trốn. Vội vàng. Ngỡ ngàng, không gian bốn bề như nới rộng… Thu đã về…
Hòa vào trong
cơn gió thoảng mùi hương hoa sữa…Làn sương sớm nhè nhẹ bay, nắng non mơ màng. Mặt nước mùa thu mềm mại, giống như một dải lụa đào khẽ khàng vắt ngang qua, cảm giác như có thể dùng tay mình nhặt lấy sợi nắng thu thả thêm lên sắc lá.
Tản Văn Hay
Thu đã về…
Thu về trong mắt trẻ thơ, những đôi mắt to tròn đen lay láy, long lanh cười, sáng bừng khuôn mặt. Tiếng cười ngộ nghĩnh, ngây ngô. Ơi đèn ông sao, ơi vầng trăng sáng soi tỏ nhân gian… Ơi chú cuội già… Ơi chị Hằng xinh! Chân sáo hả hê tung tăng ta chạy. Trông trăng đón rằm, rước hội hoa đăng. Cùng nhau phá cỗ, muôn màu lung linh trong trăm sắc. Có lẽ trăng yêu ta, đi đâu trăng theo đến đấy, trăng theo ta đi, trăng theo ta về…
Mùi thị chín, ươm đầy hoa nắng vàng thu của mẹ. Với những quả ổi, quả na, trong giấc mơ tuổi thơ có một cây thị với những quả chín thơm lừng, sai trĩu, đưa ta về miền cổ tích, nơi cô tấm mỉm cười chui ra từ quả thị, ru hồn ta ngọt ngào với mỗi tối, hằng đêm…
Mùi hương cốm vàng gói lá sen xanh, nơi quả hồng đỏ mọng, nơi quả bưởi đã dịu chua rồi. Mùi hương hoàng lan nồng nàn của phố, với đêm hoa sữa ngọt ngào những riêng mang. Lả lơi chuối vàng, những chú chuồn chuồn cánh mỏng cõng nắng bay dập dìu từng đôi, từng đôi vờn trên sóng biếc Tây Hồ, lao xao nắng về hôn lên mặt nước…
Thu về trên hàng cây, thu nhuốm vàng lên từng chiếc lá. Những đoá sen trong đầm kia đang tiếc nuối Xuân thì khi chưa thỏa, vẫn bịn rịn, rệu rã bên trời. Còn đâu nữa hương thơm ngát từ đầm sen băng ngang qua ngàn cơn gió…Thoang thoảng thôi mà sao cứ như gọi như mời…
Còn đâu nữa những đóa sen hồng ấp ủ bên trong nhụy cả một màu vàng tươi còn đẹp hơn, lung linh hơn cả nắng, bất cứ ai nhìn ngắm đều không khỏi say mê, mải đắm cái thứ hương vừa ngát lại vừa dịu ấy không thể lẫn trong trăm loài hương sắc tao nhã, thanh khiết vô cùng.
Còn nhớ chỉ vừa đây thôi khi nắng dần khẽ vén màn sương mỏng của đêm lên cùng ban mai, hương thơm hoà quyện cả đầm sen, ngỡ như đang ảo ảnh cả một khung trời. Ta mơ màng, hình dung một thiếu nữ nhè nhẹ chèo thuyền khoả nước trong đầm sen, với tay hái khẽ nụ sen xinh xinh mà bóng mình in hình lấp loáng, dáng người thon thả, nụ cười tỏa nắng quấn quýt thơm như đang thẹn với bình minh để ta nghe rất đỗi yên bình…Nụ sen hồng hé mở như môi cười người thiếu nữ, sen thơm mát khẽ lây sang cả tay em xinh.
Thu về…sen ngỡ ngàng… mắt ngấn…cuối mùa rồi chẳng thể cứu cả mùa đi…Thổn thức lòng, cô đơn gục đầu sen buồn bã…
Khi bình minh trở mình đón tinh khôi của mùa thu nụ sương trong vắt ngẩn ngơ dõi tìm chiếc lá trong buổi sớm mai. Chiếc lá gắng giành giật sự sống của mình vào mỗi sớm. Ngày cứ trôi như trở bàn tay, liệu có ai vớt buổi sương mù, đưa vòng tay níu giữ mùa dĩ vãng, để thời gian lắng đọng chậm dần trên từng phiến lá? Có ai nghe lời lá thở than, có ai nghe gió mỏng len lên hồn lá?
Tia nắng gãy đôi trên từng phiến lá rụng, rực rỡ mình lần cuối khẽ khàng lá buông theo gió heo may… Thu về mang hương sắc, mang dịu ngọt cho đời, lá lìa cành cây thương lá xót xa.
Chiều nay thu vẽ dáng mẹ ta ngồi bên thềm nhạt nắng, lá vương đầy, phố xá nhuốm màu mây. Tâm tư mẹ trĩu nặng trong lòng. Gió heo may càng khua sâu vào nỗi nhớ… Bao mong mỏi, nỗi hao gầy nhớ con trong mắt mẹ, khắc khoải phủ lên tóc mẹ màu trắng. Chợt hoàng hôn trong ta bật khóc…
Thu về, phố đứng sầu nhớ chiều sang, nhớ hoàng hôn giăng kín không gian, nhớ vệt nắng loang phủ vàng lên thảm lá… Lẳng lặng phố nghe thu rơi trên vai mình…