Bên chiếc cổng dài, tôi thẩn thơ chờ mẹ. Mẹ đi chợ từ sớm lắm, tới đẫm trưa mới về cơ. Những nửa ngày suốt thời thơ ấu lên 5, tôi lẽo đẽo nhìn theo con ngõ mà thủ thỉ lòng:” Mẹ sắp về chưa nhỉ, sao mãi không thấy mẹ về…”Đó luôn là những phút giây tôi nhớ mẹ đến cồn cào hơn cả mấy lần cơn đói bụng. Thuở nhỏ, ai có từng ngóng mẹ của mình như vậy. Ai có từng ngóng mẹ giống như tôi.
Có lẽ khoảng không gian nơi cổng nhà và trước ngõ vẫn còn nhớ như in cô bé tôi của năm nào. Và cô bé ấy cũng chẳng thể nào quên dù là một viên sỏi, một nhành cây, một bông hoa thức quả dại lành thân thương ngày ấy. Vết bánh xe đạp của mẹ cứ lăn dài cổng ngõ, lăn dài trong ánh mắt tôi dù ngác ngơ vào khuất tầm hun hút. Ngõ tiễn mẹ đi chợ mỗi ngày rồi bên tôi dỗ dành như thể vòng tay. Từ khi nào, ngõ làm bạn tôi, lí nhí thành đôi- nhân lên niềm ngóng mẹ.
Kia là cây duối già bên hàng rào sai trĩu quả. Quả chín mọng căng, quả xanh lại ương vàng. Tôi kiễng chân, rướn mình rồi sà vào món quà thảo thơm mà duối kia dụm dành ban tặng. Hoa râm bụt thắm đỏ, vươn chiếc nhuỵ dài lúc lắc. Tôi hái một bông, hai bông rồi nghịch ngợm dán đầy cánh hoa lên mặt. Ngõ như ú oà, hoa theo tôi lảnh lót cười xoà, vui nơi tôi hừng lên cùng nắng.
Mấy cành măng nho nhỏ của khóm tre bố trồng làm bờ rào cứ nhao nhao muốn rủ tôi bẻ xuống để chơi trò quay vòng thắt khúc. Trò ấy tôi bắt chước từ các anh chị hàng xóm mỗi lần họ thách đố nhau ai quay măng được lâu hơn mà không đứt. Và rồi đất sỏi dưới chân tôi cũng muốn giận hờn, nếu tôi quên vẽ vời, đào bới: Tôi có thể ngồi bệt lê la, sờn cả chiếc quần hoa, mặc cho chân vằn khoang khi miết vào thảm trầm nâu rượi mát.
Tôi chợt nghĩ đến câu chuyện cổ tích nào đó không rõ tên, chỉ nhớ rằng cô bé ấy ngoan hiền và hết lòng với cha mẹ nên dọc đường trở về đều được cây cối, con vật…yêu thương giúp đỡ. Có lẽ mỗi sự vật quanh cổng ngõ nhà tôi cũng mang trong mình điều diệu kì như thế.
Tôi không khóc vì mẹ đi chợ lâu. Đôi mắt ngây thơ chan chứa một màu, màu chan chứa yêu thương, màu ngọt ngào mỏi mong dáng mẹ. Mẹ luôn dặn tôi ở nhà chơi ngoan không lèo nhèo quấy bố, mẹ sẽ nhớ mua quà về cho con gái của mẹ. Mẹ dặn tôi đừng bêu ngoài nắng, đừng ra bờ ao. Quanh quẩn cổng ngõ thế nào cũng đừng để mình bị ngã.
Tôi vừa kịp nghe thấy tiếng cút kít quen thuộc từ đằng xa là nhảy cẫng lên rồi líu tíu chân sáo chạy như bay về phía ấy vỡ oà:” A mẹ đã về…mẹ về rồi, mẹ ơi, con chờ mẹ mãi”. Đôi mắt tôi sáng bừng rực như muốn nở hoa, thậm chí nở to hơn cả mấy bông râm bụt nơi cổng nhà. Tôi đu mình vào cổ mẹ, vai mẹ rồi níu tà áo mẹ mà giật giật phụng phịu nhớ nhung. Mẹ mở chiếc làn nhựa và lấy quà vặt cho tôi. Tôi còn nhớ như in từng gói bỏng ngô bùi bùi, miếng đường phên đen ngọt tan chảy nơi cuống lưỡi hay có khi là kẹo vừng giòn giụm nức thơm. Những thức quà giản đơn với tôi hay bất cứ đứa trẻ nào ngày ấy là niềm vui sướng vô cùng.
Tôi cứ lũn cũn theo chân mẹ, chân nọ vấp chân kia. Ngõ nhộn nhịp tiếng mẹ, tiếng tôi. Ngõ vui lây thật rồi. Tất cả như rộn ràng, hớn hở. Cây duối chín quả thêm vàng, nắng đùa gió trong thênh thang, chú chim đậu trên đỉnh bờ rào líu lo nhảy nhót. Dường như có mẹ, vạn vật quanh tôi trở nên tươi đẹp và sức sống tràn đầy. Hình bóng mẹ, tấm lòng mẹ cảm thấu đến tận cùng những thứ vô tri. Có ai xếp đặt, có ai chuẩn bị sẵn sàng khi chữ tình vốn thiên bẩm mênh mang. Quà chính là mẹ, mẹ chính là quà. Món quà trọn vẹn mà cả đời tôi nâng niu gìn quý. “Món quà mẹ” có vị ấm áp, bình yên, chở che vô tận. Món quà không chỉ ngọt nơi đầu lưỡi mà tan chảy thấm nhuần đến từng tế bào trong tôi suốt cuộc đời không thể thiếu. Món quà không gì sánh nổi, chẳng gì thế thay. Tôi dành cả cuộc đời này cho tình yêu và nỗi nhớ về mẹ.
Cô bé tôi của ngày ấy đã lấy chồng ở xa. Mẹ tôi thoăn thoắt cũng đã chớm tuổi già. Chỉ con ngõ dài vẫn còn nguyên ở đó. Khi xưa tôi ngóng mẹ mỗi ngày, để bây giờ mẹ lại ngóng tôi bấy nhiêu thay. Khi xưa tôi hò reo khi thấy bóng mẹ về. Mẹ bây giờ ngóng tôi đằng đẵng lê thê. Mẹ sàng sẩy những âu lo, những cam go để lấy ngọt bùi dành cho tôi trưởng thành khôn lớn.
Con về tới ngõ ngày xưa
Chân không mẹ đón mắt đưa giọt cười
Cổng nhà hôm ấy xanh tươi
Đoạn đường hôm ấy ngát lời reo ca.
Tôi chợt nghe đâu đó lời thì thầm của cây, của đất, của hoa lá của con ngõ năm nào: “Chúng tôi sẽ ở đây cùng mẹ đợi cô trở về giống như ngày xưa chúng tôi đã cùng cô ngóng mẹ vậy. Hãy nhớ về thăm mẹ thật nhiều cô gái nhé! Tôi mỉm cười và giữ lời đã hứa. Ngõ nhỏ nhà tôi, ngõ nhỏ lòng tôi… quấn quýt hình bóng mẹ.