kim-loan-2

Tác giả: Kim Loan

Đ ôi khi, tiếng mưa đêm làm tôi nhớ đến tiếng đàn bầu. Tiếng đàn bầu đêm thâu, rỉ rả tình tang những thanh âm nhàu nhĩ. Tiếng mưa đêm chầm chậm như thể mưa chẳng vội vã gì, như thể còn cả đêm dài để mưa mặc tình thấm ướt chính mình, một cái thú đau thương dịu ngọt. Thỉnh thoảng mưa lại ào lên mái ngói một lần khi có cơn gió thoáng qua. Rồi cứ thế ngắt ngứ, đùa với những ai đêm dài không ngủ được.

Tôi cũng thường nằm nghe tiếng mưa đêm. Tiếng mèo ngao gọi bạn tình trên mái. Lúc nhỏ tôi rất sợ âm thanh này, tôi tưởng tượng như tiếng trẻ con khát sữa đòi mẹ. Mà mẹ nó lại bỏ đi đâu trong đêm như thế? Tôi lại nhớ người mẹ tên Nhung trong tuồng cải lương Tướng Cướp Bạch Hải Đường bỏ đứa con nhỏ mà đi. Tôi sợ chia xa, dù có bao nhiêu tuổi thì cái cảm giác chia xa đó vẫn như đứa con thơ ngác ngơ tìm mẹ. Tiếng mèo trong mưa đêm, đứa con lạc mẹ, có một người đàn bà lạc mất chính mình.

Tôi nghe những lời tình tự trong mưa, của những người yêu nhau nhưng lại không được sống cùng nhau, nhờ giọt mưa nối hai đầu nỗi nhớ như trong một bài hát. Tình yêu muôn thuở đều thế thôi, chỉ đẹp khi xa, “chỉ đẹp khi còn dang dở”. Có lẽ điều đó cũng nằm trong quy luật bù trừ, có cái này thì mất cái kia. Nếu không có cái mất thì cái được sẽ không còn thi vị. Cũng như mưa đến làm ướt những ngày nắng, mưa tưới mát nhưng mưa cũng lạnh thế nên tiếng mưa có khi buồn mà cũng có khi vui, khi chia xa, khi tình tự, lúc nhẹ nhàng, lúc ào ào như bão.

Tiếng mưa như là một bài hát kỷ niệm, một nhạc hiệu mà mỗi khi nghe ta lại nhớ những tháng ngày xưa cũ. Tiếng mưa khi nhặt khi thưa, quãng đời thơ ấu như thướt phim lúc nhanh lúc chậm trong tâm trí người thức cùng mưa đêm vắng. Có thể người sẽ nhớ đến hơi ấm của mẹ trong những đêm mưa lạnh. Có người sẽ nhớ người năm ấy cùng ta trú mưa dưới mái hiên rồi lại bâng khuâng không biết bây giờ người ấy ra sao. Có người lại nhớ đến người sống chung nhà với mình, nhưng là “người của ngày xưa”. Thời gian, thời gian khiến cho bao thứ đổi thay hay chính ta thay đổi mà cứ đổ thừa cho thời gian một cách vô tội vạ. Mưa cứ làm người ta nhớ những chuyện buồn, hay do người buồn rồi lại đổ thừa cho tiếng mưa đêm?

Tôi cũng nhớ đến chính tôi. Tôi của ngày 20 sôi nổi đầy nhiệt huyết, sống hết mình với những ước mơ. Cũng lại chính tôi của tuổi 30 trầm mặc hơn, bận rộn nhiều hơn, những ước mơ xếp vào một góc nhỏ tâm hồn dành thời gian cho bao đua tranh cơm áo gạo tiền, không cho phép bản thân ngơi nghỉ. Rồi đau đáu với mình hiện tại, có quá nhiều nuối tiếc, quá nhiều mong mỏi. Tiếng mưa khẽ khàng như là rơi nghiêng, tôi cũng nằm nghiêng vòng tay ôm lấy vai mình, người đàn bà đi qua bao mùa mưa vẫn tự mình sưởi ấm bằng ngọn lửa của lòng kiêu hãnh.

Cơn gió đi qua, vài giọt mưa đi lạc tạt vào ô cửa kính. Qua ánh sáng của từng cơn chớp giật, tôi thấy hàng cau oằn mình trong mưa, ngọn phất phơ bên này rồi đến bên kia. Vậy mà sáng mai thôi, hàng cau lại đứng đó như chưa từng nghiêng ngả, như mẹ ta bao lần đón đợi ta về, bao lần chở che ta qua những gió mưa của cuộc đời. Giông gió qua đi, tiếng mưa lại thánh thót như một bản nhạc thiền xoa dịu những ưu tư, chữa lành những tâm hồn thổn thức cùng đêm mưa vắng.

Mưa, tiếng mưa đêm như lời tâm sự của một người bạn tri âm, người bạn mà ta mãi không nhận ra, chỉ khi ta tìm về với chính mình mới phát hiện ra bạn ấy vẫn là người yêu ta nhất. Bạn ấy có thể là cô gái 20 nhiệt thành. Bạn ấy có thể là người phụ nữ 30 bận rộn. Bạn ấy cũng có thể là người đàn bà tự sưởi chính mình và cũng đang nằm nghe tiếng mưa đêm.

Bài trướcXao xuyến tháng Năm
Bài tiếp theoCon đường bằng lăng
Kim Loan
Mưa, tiếng mưa đêm như lời tâm sự của một người bạn tri âm, người bạn mà ta mãi không nhận ra, chỉ khi ta tìm về với chính mình mới phát hiện ra bạn ấy vẫn là người yêu ta nhất. Bạn ấy có thể là cô gái 20 nhiệt thành. Bạn ấy có thể là người phụ nữ 30 bận rộn. Bạn ấy cũng có thể là người đàn bà tự sưởi chính mình và cũng đang nằm nghe tiếng mưa đêm.