19 C
Hanoi
Thứ bảy, Tháng mười một 30, 2024

Tản mạn Hà Nội

Tôi thường tới Hà Nội vào thời...

Giữa quê lòng lại nhớ quê

Tôi sinh ra ở quê, lớn lên...

Đèn thương nhớ ai

Trong nhiều đêm chập chờn thức ngủ,...

Mùa thu xứ biển

Trong Mắt TôiMùa thu xứ biển

Nắng chợt vàng như mật ong, thu hanh hao trên vai áo em gầy. Nắng thu bồng trong mắt biếc. Có chút gì xa vắng mênh mang. Mùa thu xứ biển.

            Ta nhớ em cồn cào bởi một lần em quẩy gánh màu thu ra phố. Mùa thu của em là trái thị vàng tươi..là hoa muống rồng nồng nàn ngõ nhỏ. Mùa thu em mơ màng trong trái bàng chín mọng.

                          Ta bần thần nhớ áo trắng học trò ngùi ngùi những ngày xa. Em có nhớ những chiều nắng bồng ra cửa biển , giấc mơ thiếu phụ của ta lãng đãng men say. Ta muốn gom cả đất trời để ủ hồn trong men rượu cúc .

Ta muốn mượn tơ trời để dệt cho em chiếc áo lúc đông sang. Con chuồn chuồn chiều nay cõng gió qua mặt áo thu, khiến lòng ta xôn xao gợi nhớ. Nhớ những đêm thu nồng nàn hương rượu cúc.

            Nhớ những câu thơ viết dở khi chiều buông. Hình như thu về ướp hồn ta bảng lảng gió sương, dệt thành những giấc mơ yêu đầy mộng. Ta thương những ngón tay gầy đan áo mùa đông. Này ơi ! Mùa thu quyến những dư âm trong lòng ta tạo men say âm ắp sắc màu.

                        Một đêm nào đó trong dào dạt luênh loang ánh vàng của trời đất ngồi bên chậu quỳnh đang lặng lẽ tỏa hương, ta nhấp một một chút rượu ngắm sắc trắng trong e ấp của quỳnh hương hồn chợt lâng lâng thấy cái tao nhã của đất trời hình như đang hoà nhập và nàng thơ chợt đến.

Mùa thu ở những vùng đồng bằng ven biển, chắc chắn sẽ không có cái nét đẹp lộng lẫy thảng qua bất chợt như những ngày thu hay chớm thu ở Hà Nội. Người ta vẫn nghĩ tới kinh kỳ mỗi khi vào thu với những kiêu kì và mơ màng. Nhưng mùa thu ở vùng ven biển quê tôi khác hẳn.

          Trong cái nắng hanh hao và không gian bàng bạc của bờ bãi ngút ngàn biển và lúa, mùa thu hiện lên có màu xanh ngả sang chín ruộm của lúa, trong cái màu bàng bạc mênh mông và xa vời không thể tả của biển.

Ta vẫn nhớ cảm giác mùa thu ở quê mình, bởi một khoảnh khắc đứng trên đê, hướng mắt ra phía xa xăm nhất của đường chân trời, thấy biển còn cô đơn hơn cả mình. Và qua những khoảng mênh mông kia, một chóp của nhà thờ bị sâu lún, chìm dần vào giữa ven con nước lớn, nghe hoang tàn và cô liêu.

                        Rồi bất chợt rùng mình bởi cái màu hoa muống tím cồn thắt dạ khi một cơn gió thảng qua, cái màu hoa kia như tỏa hương, chấp chới bay lên một sắc tím giản dị giữa khoảng bao la ngất ngát của trời, mây và nước.

Những ai đi xa, có khi nào đang ngồi lộng lẫy áo dài ăn bánh cốm giữa phố Hà Thành, lòng lại nhớ đến xanh xao cái màu tím hoa muống biển ở quê nghèo nhà mình không? Những ngày thu, ngồi bên nhau uống rượu thì thích lắm.

           Chiều lang thang ra chợ, không phải cứ là đàn ông thì không ra chợ. Giữa cái hanh hanh năng nắng của chiều chiều, xách một cái giỏ nhỏ đi ra chợ nửa quê nửa phố, chợ nằm chơi vơi trên cây cầu Đông Biên, ven tiếng chuông nhà thờ đang ngân nga đổ bóng lên những tháp vòm, nghe tiếng miền biển thân thuộc và như có âm hưởng của sóng, của lúa, khoai, mộc mạc lắm và mua một vài chùm quả, nào hồng, nào vam, nào quýt và đóa hoa cúc tươi vàng khơi khơi về nhà, không quên mua một ít thức ăn, tối gọi bạn bè tới thủ thỉ và nói chuyện văn chương trong cái tịch mịch, êm đềm của đất trời vào thu, thì còn gì bằng.

                         Bỗng dưng, lại nhớ cô em xinh đẹp năm nào, giờ đang lai vãng nhớ thu bằng cách phóng xe ào ào qua phố đông người. Có ai về không, cho tôi gửi thu đi cùng với biển…

Ảnh minh họa: Tô Mạnh

Check out our other content

Most Popular Articles